Hiên Viên Linh vốn biết tiểu nha đầu này thích mình, trước đây nàng đã bộc lộ rõ ràng điều đó. Nhưng hôm nay, nàng lại thành tâm thành ý nói ra những lời này, khiến trong lòng hắn khẽ động. Hóa ra nàng thật sự thích hắn đến mức không thể kiểm soát nổi bản thân.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy bản thân mỗi lần ở trên giường đều khống chế không nổi mình, lần nào cũng muốn thêm một lần nữa. Nếu nàng cũng như vậy, chẳng phải là đôi bên đều như nhau sao? Như vậy, có quá mức một chút cũng không sao.

Trước kia, hắn có chút trách nàng, cảm thấy tiểu nha đầu này quá mê hoặc lòng người. Cái dáng vẻ của nàng, quả thực là trời sinh để câu dẫn người khác.

Nhưng thì ra, chính nàng cũng không kiểm soát được bản thân.

Những lời nói này, thực sự khiến người ta thương tiếc vô cùng.

Nỗi băn khoăn duy nhất của Hiên Viên Linh về Thẩm Khanh chính là sợ mình trầm mê sắc đẹp. Nhưng giờ phút này, điều đó cũng hoàn toàn tiêu tan.

Hắn đối với nàng, là mất khống chế.

Mà nàng, cũng không phải chưa từng mất khống chế với hắn.

Khúc mắc này, xem như không còn.

Hiên Viên Linh vô thức nhếch môi cười.

Thẩm Khanh thấy hắn đã hiểu ý, lại mong chờ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Hoàng Thượng nói xem thần thiếp nên làm gì bây giờ? Thần thiếp nhất định nghe theo Hoàng Thượng."

"Lúc trước không phải gan lớn lắm sao?" Hắn tâm tình tốt, đưa tay bóp nhẹ mũi nàng.

Thẩm Khanh bị hắn bóp nhẹ một cái, khuôn mặt liền ửng đỏ.

Nàng vốn đã xinh đẹp, giờ phút này, gương mặt đỏ lên, càng thêm phần diễm lệ.

Hiên Viên Linh nhìn nàng một phen nói ra những lời chân thật, trái tim phảng phất như được ngâm trong nước ấm, trở nên mềm mại vô cùng. Lại thấy nàng dáng vẻ e lệ này, hắn thật sự có chút kìm lòng không được, cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng.

Một tay vòng qua ôm lấy nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên đùi mình, tựa như ôm một đứa trẻ nhỏ. Rồi cúi đầu, tinh tế hôn lên môi nàng.

Vừa hôn, hắn vừa thấp giọng thì thầm bên tai nàng:
"Hửm? Khi đá cầu, trước mặt bao nhiêu người, còn dám ghé sát vào tai trẫm nói chuyện nhỏ nhẹ?"

"Ngay trước mặt trẫm, còn dám kén ăn?"

"Còn dám ghét bỏ trẫm nóng?"

"Lúc đó gan lớn lắm cơ mà?"

Thẩm Khanh vội vàng chống tay lên ngực hắn, như thể xấu hổ đến cực hạn:
"Thần thiếp nhát gan…"

Câu nói kia vừa thốt ra, khiến lòng người mềm nhũn. Nhớ lại những lời nàng vừa nói, không một câu nào trực tiếp thổ lộ, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy tình ý, đều là quan tâm, đều là thích.

Tâm tình của Hiên Viên Linh lúc này thực sự rất tốt. Đừng nói là tức giận, đến cả chút phiền muộn lúc trước cũng hoàn toàn tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự vui vẻ.

Hắn cố ý trêu nàng:
"Tính tình nàng yếu đuối như vậy, ghen tuông tất nhiên cũng có. Mẫu thân  nàng hẳn là sớm biết nàng không chịu nổi, nên mới căn dặn kỹ càng. Thế mà nàng lại không nghe theo lời bà, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được."

Thẩm Khanh lập tức lộ ra bộ dáng bị đả kích lớn.

Hiên Viên Linh bật cười ha ha.

Trong lòng Thẩm Khanh thầm nghĩ: Cẩu hoàng đế thật gian xảo!

"Thôi vậy, trẫm là đại nam nhân, cũng không đến mức chấp nhặt với nàng..."

Thẩm Khanh nhìn hắn cười, lại càng thấy thích.

Hiên Viên Linh thật sự không muốn làm cầm thú, hôm nay đường đường chính chính đến là để thăm nàng, hắn vốn dĩ không có ý định ngủ lại.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là lưu lại.

Đây là lần thứ hai, hai người cùng nhau nằm trên giường mà không làm gì cả.

Bình thường, khi ngủ bên cạnh nữ nhân, trừ hoàng hậu ra, chưa từng có ai hắn chỉ đơn thuần ôm mà không làm gì.

Thẩm Khanh chính là người đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play