Chờ Thẩm Tri Chước tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Khanh với gương mặt tái nhợt, cổ vẫn còn băng bó miệng vết thương, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đôi môi mím chặt, cả người toát ra một luồng khí u ám khó tả.
“Còn tốt là người không sao.” Câu nói đầu tiên hắn cất lên, là như thế.
Thẩm Khanh cổ vẫn còn đau, nói chuyện có chút chậm chạp nhưng vẫn gắng lên tiếng: “Đệ yên tâm đi.”
Thẩm Tri Chước nhìn nàng, trong mắt ẩn giấu bao nỗi phức tạp. Có quá nhiều điều muốn hỏi, muốn nói, nhưng rốt cuộc lại không thể mở miệng. Dù cho có trách cứ nàng, bảo nàng lúc đó nên vì bản thân mà giữ lấy tính mạng... nhưng lời đó làm sao có thể thốt ra?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT