Thẩm Khanh mở miệng kể lại chuyện ngày hôm đó, khi nàng vô tình ăn phải đồ ăn có lượng muối quá nhiều, cẩn thận thuật lại toàn bộ sự tình với Hoàng hậu. Khi kể, nàng vẫn còn chút sợ hãi:
"Thần thiếp... thần thiếp biết thần thiếp không được người ta yêu thích, Du Phi nương nương cũng đã nhiều lần trừng phạt thần thiếp. Vì vậy, thần thiếp luôn ở yên trong cung, không dám ra ngoài. Nếu như bây giờ phải rời khỏi Chiêu Hoa Cung..."
Hoàng hậu thật sự không ngờ lại có chuyện này, nàng nhíu mày:
"Sao lúc đó không nói ra?"
"Thần thiếp không dám..." Nàng cẩn trọng liếc nhìn Hoàng hậu: "Cũng không phải độc dược đâu..."
Không phải độc dược, nếu lúc đó nàng nói ra mà thực ra chẳng có ai hại nàng, mà chỉ là Ngự Thiện Phòng vô ý, thì chẳng phải nàng lại đắc tội với Ngự Thiện Phòng hay sao? Trong hậu cung này, ngoại trừ một số chủ tử thực sự có quyền thế, ai mà không phải dè chừng Ngự Thiện Phòng chứ?
Như Vương Mỹ Nhân, vì không hiểu chuyện mà cuối cùng bị người ta trêu đùa đến mức không biết đâu mà lần.
Nhưng, chuyện này đã xảy ra một lần, ai biết lần sau có phải sẽ là độc dược hay không?
Hoàng hậu trầm mặc: "Thôi." Nàng day trán, khẽ thở dài: "Hậu cung đông người, ghen ghét đố kỵ cũng khó tránh khỏi. Chuyện này ngươi chịu ủy khuất rồi. Việc chuyển cung, sau này hãy nói."
Lúc này, các phi tần khác cũng sắp đến thỉnh an, Hoàng hậu liền để Thẩm Khanh lui ra.
Ra khỏi cung Hoàng hậu, trong lòng Thẩm Khanh thầm nhủ, Hoàng hậu quả thật là tự chuốc lấy rắc rối. Ban đầu Chiêu Hoa Cung vốn xa xôi, dù có người nhớ đến nàng cũng chẳng có gì đáng nói. Nay bà ta lại muốn nàng tụ tập cùng phi tần khác, chẳng lẽ nàng còn có thể thờ ơ mà không để ý đến chuyện của người khác sao?
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Thẩm Khanh rời đi, khẽ nhíu mày: "Thật sự là làm càn."
Kim Chi đứng bên cạnh dò hỏi: "Chuyện này trước nay chưa từng nghe nói, có cần nô tỳ đi hỏi thăm không?"
Hoàng hậu lắc đầu: "Không cần. Chuyện đã qua rồi. Nếu bây giờ ta còn quay lại tra xét Ngự Thiện Phòng, chẳng phải lại làm người ta nghĩ bản cung quá mức coi trọng Thẩm Lương Nhân hay sao? Như vậy không hay. Loại chuyện này chỉ cần hỏi một chút là rõ. Thẩm Lương Nhân cũng không đến mức nói dối về chuyện này. Hơn nữa, nếu không phải vì sợ người ngoài để ý mà sinh tâm tư không tốt, thì có nữ nhân nào trong cung lại đặc biệt tránh né sủng ái chứ?"
Hoàng hậu vẫn tin rằng Thẩm Khanh chỉ là kẻ nhút nhát: "Nàng địa vị thấp, không có chỗ dựa, lo lắng như vậy cũng không có gì lạ. Ngươi chuẩn bị chút thưởng vật đưa qua, trấn an nàng một phen, tránh để nàng sinh thêm suy nghĩ linh tinh."
Lần này đến thỉnh an, Thẩm Khanh đã khéo léo từ chối ý định của Hoàng hậu, nhưng nàng không ngờ rằng, tuy không cần chuyển khỏi Chiêu Hoa Cung, lại đột nhiên có Tần phi đến chào hỏi nàng.
Đây là lúc vừa rời khỏi cung Hoàng hậu. Trước nay, vì Chiêu Hoa Cung ở xa, lại không cùng hướng với các phi tần khác, nên nàng vẫn luôn đi một mình. Nhưng hôm nay, lại có người cùng đi chung đường với nàng.
Người đó là Lâm Quý Nhân.
Vị này là một trong ba tân Quý Nhân mới vào cung không lâu. Lâm Quý Nhân cười nói: "Hôm nay thời tiết tốt, ta muốn đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút, đúng lúc có thể đi cùng Thẩm Lương Nhân. Thẩm Lương Nhân ở tại Chiêu Hoa Cung, khoảng cách tới Ngự Hoa Viên cũng không xa, chắc hẳn thường ngày cũng hay dạo chơi ở đó?"
Lâm Quý Nhân vừa nói vừa nhìn Thẩm Khanh. Trước đây chưa từng quan sát kỹ, bây giờ mới chậm rãi đánh giá, rốt cuộc là tại sao nàng lại có thể lọt vào mắt Hoàng thượng?
Thẩm Khanh có diện mạo như vậy, nam nhân nào nhìn rồi mà chẳng muốn giữ lại bên mình?
Lúc trước, Lâm Quý Nhân cũng không quá coi trọng hay để tâm đến Thẩm Khanh. Nhưng dù sao, Phương Quý Nhân đã có thai.
Phương Quý Nhân vừa mang thai, không chỉ có Du Phi bị kích động, mà ngay cả Hoàng hậu cũng lập tức muốn chuyển chỗ ở của Thẩm Khanh.
Các phi tần khác khi nhìn thấy Phương Quý Nhân được vạn người tâng bốc, ai mà không muốn có được vinh quang như nàng ta?