Hoàng hậu thản nhiên nói: "Du Phi ỷ vào việc được sủng ái mà kéo bè kéo cánh trong cung của bản cung, chuyện này nàng ta chưa từng thiếu. Giờ lại gọi thái y, vậy mà Hoàng Thượng cũng không thèm đi nhìn một cái, có thể thấy được, sự kiên nhẫn của Hoàng Thượng đối với nàng ta rốt cuộc đã cạn kiệt."
Kim Chi phụ họa: "Cũng đúng, lúc trước đã bị cấm túc mà vẫn không chịu an phận thu liễm. Hoàng Thượng nhìn thấy, tự nhiên là không thích."
Lời này rất hợp ý Hoàng hậu. Nhưng nàng cũng nhìn ra được, dù Hoàng Thượng không đến Chung Dục Cung, hắn cũng không ở lại Phượng Nghi Cung, mà đi thẳng ra ngoài. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt nàng liền sa sầm.
Nàng dặn dò: "Phương Quý Nhân bên kia an bài chặt chẽ một chút, đừng để người ngoài có cơ hội chen vào. Hiện tại, tình thế này, cái thai này của nàng ta tạm thời được bảo đảm, bảo cung nhân cẩn thận hầu hạ."
Kim Chi gật đầu: "Nô tỳ đã phân phó xong, chắc chắn sẽ không để ai lén lút động tay động chân với Phương Quý Nhân."
Mọi chuyện sau đó, Thẩm Khanh đều là ngày hôm sau mới biết được.
Xuân Hoa cùng Phương Vận kể lại, trọng điểm chính là việc Du Phi gọi thái y nhưng Hiên Viên Linh không đến thăm nàng ta.
Thẩm Khanh nghe xong cũng chỉ thờ ơ. Chuyện này vốn rất bình thường.
Trẻ con khóc thì được cho kẹo, nhưng nếu khóc quá nhiều, người ta cũng phát chán mà mặc kệ.
Sau Đoan Ngọ, thời tiết ngày càng oi bức. May mà trước đó Hiên Viên Linh đã dặn dò, Chiêu Hoa Cung được phát băng để làm mát.
Nhưng Thẩm Khanh thực sự rất sợ nóng.
Trời không nóng còn đỡ, hễ nóng một chút là nàng lại buồn ngủ. Giờ giấc ngủ của nàng cũng kéo dài hơn trước, bản thân cũng trở nên lười biếng, không muốn động đậy. Điều thích nhất chính là nằm trong phòng trữ băng, cầm quạt lạnh mà quạt mấy lượt.
Nhưng nàng thực sự không chịu nổi nữa.
Nơi này không có điều hòa, đến cả quạt điện cũng không có. Chỉ dựa vào tay cầm quạt, mà nàng nhìn Xuân Hoa đang quạt cho mình đến mồ hôi đầy đầu, trong lòng cũng không đành lòng.
"Thôi, để ta tự quạt." Nàng nói.
Xuân Hoa hầu hạ nàng đã lâu, biết vị lương nhân này rất thông minh, lại chân thành yêu quý nô tài, không giống những chủ tử khác. Khi ăn uống cũng như trẻ con, lúc này nhìn nàng nóng đến như vậy, trong lòng cũng thấy thương xót.
"Lương nhân vẫn nên để nô tỳ làm. Ngài tự quạt sẽ tốn sức, rồi lại càng nóng hơn."
Nhưng Thẩm Khanh lại cảm thấy bộ cung trang trên người mình quá vướng víu, mà nóng bức lại khiến cơ thể ẩm ướt dính dấp, vô cùng khó chịu.
Nàng thật sự không muốn chịu đựng nữa, liền trực tiếp cởi bỏ xiêm y, chỉ mặc mỗi yếm, lập tức cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Xuân Hoa kinh ngạc đến ngây người: "Lương nhân! Như vậy không được, không hợp quy củ đâu!"
"Chỉ ở trong phòng thôi." Thẩm Khanh biết rõ lễ nghi, cũng hiểu Xuân Hoa là vì tốt cho nàng. Nhưng nóng như vậy, nàng thực sự chịu không nổi. Vì thế liền làm nũng: "Xuân Hoa, để ta cởi đi, đừng quạt nữa, kẻo lại mệt chính mình. Chúng ta đóng cửa Chiêu Hoa Cung lại, bảo Tiểu Toàn Tử canh gác bên ngoài, nếu có người đến thì báo ngay."
Nàng nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.
Hiên Viên Linh vừa đúng lúc nghe thấy những lời này.
Thì ra cô gái nhỏ này không chỉ thích làm nũng với hắn, mà ngay cả khi nói chuyện với cung nữ cũng là giọng điệu này.
Hơn nữa, biết rõ là không hợp quy củ, nhưng vẫn cố chấp làm theo ý mình, còn sắp xếp cả thái giám trông chừng.
Thật sự, nàng đúng là biết cách nghĩ ra chuyện.
P/s: Xem tâm trạng Chủ Nhật có vui ko để bão thêm 50 chương nữa nhé
✍️(◔◡◔)