Du Phi từ mấy ngày trước đã sai người đến tìm Hiên Viên Linh, thế nhưng Hoàng Thượng không hề hồi đáp, khiến nàng kìm nén đến khó chịu. Hôm nay nhân yến tiệc Đoan Ngọ, nàng cố tình ăn mặc rực rỡ, chỉ mong có thể nổi bật nhất giữa đám đông.

Vốn dĩ dung mạo nàng đã diễm lệ, hiện giờ dù mang thai nhưng thân hình vẫn chưa thay đổi quá nhiều. Gần đây được dưỡng thai cẩn thận, sắc mặt hồng nhuận, lại khoác lên mình bộ cung trang màu chanh hồng, càng khiến nàng thêm phần kiều diễm, phong thái bức người, như muốn diễm áp quần phương.

Dưới con mắt của kẻ yêu thích mỹ nhân như Thẩm Khanh, nàng thật sự cũng muốn ngắm nhìn Du Phi thêm vài lần. Tiếc rằng, tình thế không cho phép.

Bởi vì Du Phi nhìn thấy nàng, liền bày ra tư thế chọi gà, hận không thể lập tức xông lên đối đầu.

Thẩm Khanh thở dài trong lòng, không biết nên than thở vì sự kiên nhẫn của Du Phi hay là trách bản thân mình quá có duyên với vận số pháo hôi.

Cũng may, lúc này Phương Quý Nhân xuất hiện.

Phương Quý Nhân sau khi bị thương ở chân đã nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày, giờ mới có thể đi lại. Tuy vẫn còn chưa thực sự vững vàng, nhưng chí ít cũng đã xuống giường được.

Thế nhưng ánh mắt Du Phi khi nhìn thấy nàng ta đã không còn đơn thuần là đố kỵ vì được sủng ái nữa.

Trong đó… còn có cả hận ý.

Du Phi hầu hạ Hoàng Thượng đã lâu, tính tình kiêu ngạo, không phải một sớm một chiều. Nhưng bị quở trách như lần trước vẫn là lần đầu tiên, sao có thể không ghi hận?

Thẩm Khanh thầm nghĩ: Rất tốt, hai người các ngươi cứ đấu nhau đi, đừng có vô duyên vô cớ gây họa đến ta. Ta chỉ ngồi xem kịch thôi.

Hoàng đế từ trước đến nay luôn là nhân vật chính, mà nhân vật chính bao giờ cũng xuất hiện sau cùng. Lúc này Hoàng Thượng còn chưa đến.

Theo quy củ, trước khi yến tiệc bắt đầu, các tần phi đều phải bái kiến Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa nhìn liền nhận ra trên người Thẩm Khanh chính là bộ y phục mình ban tặng lần trước, trên mặt không khỏi nở nụ cười hài lòng.

Nàng mỉm cười nhìn đám tần phi phía dưới, khí chất đoan trang, mẫu nghi thiên hạ. Một lát sau, Hiên Viên Linh xuất hiện.

Khi Đế Hậu gặp nhau, chẳng ai nhìn ra chút dấu vết nào của sự bất hòa trước đó.

Hiên Viên Linh vẫn tỏ ra tôn trọng Hoàng hậu như thường lệ, không hề thiếu đi một chút thể diện nào.

Thẩm Khanh nhìn mà đau cả mắt, quả nhiên là đang diễn.

Thôi kệ, nàng không thèm nhìn nữa.

Dù sao hiện tại Du Phi và Phương Quý Nhân đang đấu mắt với nhau, chẳng ai để ý đến nàng. Thẩm Khanh lại giống như lần trước tham dự sinh nhật Đại hoàng tử, tuy mặc rực rỡ nhưng vẫn ăn uống hết sức khiêm tốn.

Đồ ăn trong yến tiệc vốn không thể trông mong gì nhiều, dù sao cũng chỉ mang tính lễ nghi, hoàn toàn không phải thứ nàng thích ăn. Mấy ngày nay được sủng ái, Ngự Thiện Phòng cũng có phần chăm chút khẩu vị của nàng, bây giờ bảo nàng ăn mấy món thanh đạm này, thực sự chẳng thấy ngon lành gì. Đời trước đã quen khó tính trong ăn uống, thói quen này lại bắt đầu trỗi dậy.

Trong mắt người khác, nàng có vẻ như ăn rất tinh tế. Nhưng thực ra chỉ là vì biết trước yến tiệc không có gì ngon, nên đã ăn lót dạ từ trước.

Hiên Viên Linh ngồi trên cao tọa, ánh mắt vô thức liếc qua chỗ nàng, liền thấy nàng đang ăn dưa leo.

Hắn bỗng nhớ lại, lần trước trong tiệc sinh nhật Đại hoàng tử, nàng cũng chỉ ăn như vậy.

Không phải là yếu ớt, mà rõ ràng là không thích đồ ăn trên bàn.

Sắc mặt nàng không tỏ ra ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại viết rõ hai chữ "không ngon". Nhìn bộ dạng đó, thật sự rất thú vị.

So với đám phi tần chỉ biết cẩn trọng dè dặt bên dưới, tiểu động tác này của nàng càng thêm phần sống động.

Trong lúc hắn đang quan sát, đột nhiên có người khẽ nôn khan.

Tiếng nôn khan này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thẩm Khanh cũng nhìn sang, không ngờ người đó lại là Phương Quý Nhân.

Phương Quý Nhân che miệng, đôi mắt mở to, lập tức nhìn về phía Hiên Viên Linh. Thấy Hoàng đế cũng đang nhìn mình, nàng vội vàng quỳ xuống xin tội: "Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp… thần thiếp không biết tại sao, đột nhiên…"

Hốc mắt nàng đỏ hoe.

Hoàng hậu cũng thoáng sững sờ.

Một vài vị phi tần có thâm niên, đặc biệt là những người từng có hài tử như Thuận Tần và Du Phi, ánh mắt bỗng dưng thay đổi.

Nhưng nhất thời, không ai lên tiếng.

Hiên Viên Linh nhíu mày, trầm giọng nói: "Thân thể khó chịu thì gọi thái y."

Hoàng hậu thấy Hiên Viên Linh dường như vẫn chưa kịp phản ứng, liền nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, không bằng truyền thái y đến xem một chút?"

Lúc này, Hiên Viên Linh mới hoàn toàn kịp phản ứng.

Hoàng hậu dĩ nhiên không phải kẻ không biết đại cục, cũng không thể nào cố tình làm khó một Quý Nhân.

Hắn lập tức ra lệnh: "Truyền thái y."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play