Hiên Viên Linh cảm thấy, nàng ngoan ngoãn như vậy, cũng không thể nói nàng chịu ủy khuất được, phải không?

"Trẫm hứa với nàng, không bắt chép phạt."

Giờ thì nàng vui vẻ rồi chứ?

Đây chính là Hoàng đế tự mình thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lần này xem như mở đầu tốt đẹp với Hiên Viên Linh. Thẩm Khanh thấy vậy thì lập tức chớp thời cơ: "Hoàng Thượng thương ta."

Nói rồi, nàng lại hướng về phía hắn nở nụ cười, chút ủy khuất ban nãy lập tức tan thành mây khói.

Nhìn thấy tốc độ trở mặt nhanh như vậy của nàng, Hiên Viên Linh bỗng nhớ tới giọng nói thì thầm của nàng lúc trước, ánh mắt hơi nheo lại: "Gan nàng cũng lớn lắm, dám đoán tâm tư của trẫm, còn dám ngay trước mặt trẫm mà nói ra? Hử?"

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng tay hắn vẫn không ngừng lại. Thẩm Khanh còn muốn giải thích, nhưng Hiên Viên Linh đã sớm vươn tay bắt đầu đùa bỡn trên người nàng.

Mỹ nhân ôn hương như ngọc, chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.

Hiên Viên Linh thực sự đã gấp gáp, sớm đã như tên lên dây, vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo chân nàng ra.

Thẩm Khanh khẽ rên một tiếng, trong lòng thầm mắng: Cái gì với cái gì thế này? Cẩu Hoàng đế này còn thù dai quá đi, lòng dạ hẹp hòi như thế sao? Lúc này rồi mà còn nhớ chuyện này, chẳng lẽ lại là nghiêm hình bức cung sao?

Nhưng nàng vẫn vòng tay ôm lấy cổ Hiên Viên Linh, đuôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói không còn ổn định, nhưng đôi mắt thì chỉ nhìn chằm chằm vào hắn: "Bởi vì vui vẻ."

Thẩm Khanh cắn nhẹ vào vành tai Hiên Viên Linh: "Hoàng Thượng lần đầu tiên đến thăm Thần thiếp vào ban ngày, Hoàng Thượng để tâm đến ta, Thần thiếp nhất thời, ân, ỷ lại sủng mà kiêu một chút."

Chỉ vì một chút quan tâm ấy, nàng mới dám làm càn một lần, nhưng cũng chỉ đơn giản là thử dò xét mà thôi.

Chuyện trên giường lần này cũng giống như một ván cờ, Hiên Viên Linh hỏi nàng như vậy, nàng lại đáp hắn như thế. Nếu không phải đang ở trên giường, e là có những lời khó mà thốt ra.

Cổ họng Hiên Viên Linh khẽ động, cúi đầu hôn nàng.

Đến khi buông ra, hắn cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy.

Tóc Thẩm Khanh đã rối tung, cả người mềm nhũn, trông càng giống một yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Dáng vẻ này thực sự rất hợp lòng người, trước đây hắn chưa từng thấy qua. Chỉ là để tâm một chút thôi, nàng đã vui vẻ đến mức này ư? Hậu cung phi tần ai ai cũng muốn được sủng ái, nàng chỉ vì hắn đến gặp một lần mà đã vui vẻ như vậy sao?

Hiên Viên Linh nhìn nàng: "Ngoan một chút."

Thẩm Khanh nghiêng đầu.

"Nghe lời, trẫm sẽ che chở cho nàng."

Dù trong hậu cung, nàng có vị phần thấp kém nhất, nhưng chỉ cần hắn vui vẻ, hắn nguyện ý bảo hộ nàng, để khuôn mặt yêu kiều ấy không bị nhiễm chút u sầu nào.

Hiên Viên Linh bỗng nhiên phát hiện, hắn thích nhìn nàng vui vẻ, hoạt bát như vậy. Bộ dáng nhún nhảy dưới tán cây kia, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thỏa mãn. Trong hoàng cung này, rất hiếm khi có được một chút sinh khí như thế.

Không hợp quy tắc, nhưng hắn lại hiếm khi cảm thấy thích.

Thẩm Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, Hoàng đế lại có thể nói ra những lời này?

Thật sự là ngoài ý muốn. Nàng nhận ra hắn có chút thích nàng, có lẽ chỉ là một chút mà thôi. So với những phi tần khác, giờ nàng coi như đã khiến hắn hài lòng. Nhưng câu nói này, thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Dường như từ lúc nàng quyết định quyến rũ Hoàng đế để cầu ân sủng, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Thẩm Khanh khó tránh khỏi cảm giác thoải mái. Lần này, nàng thực sự cảm thấy vui vẻ, không phải giả vờ. Nhưng khi nàng vừa thả lỏng, sự việc lại trở nên mất kiểm soát.

Hôm nay Hiên Viên Linh quả thực có chút nóng nảy, còn Thẩm Khanh thì vui vẻ phối hợp.

Lúc đầu, nàng còn cố ý giả vờ yếu đuối, nhưng có lẽ là quá đắc ý, quên cả giữ hình tượng.

Kết quả chính là —— sưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play