Thẩm Khanh vừa nghe lời dỗ dành cũng không đến nỗi tệ, nhưng chung quy vẫn chẳng vui vẻ gì, rụt rè không muốn lại gần.
Hiên Viên Linh thấy nàng ủ rũ, bèn kéo nàng lại, ôm vào lòng: “Không cho phép ghét bỏ, cứ như thế này mà ngủ.”
Đêm ấy hai người đều không ngủ ngon, Thẩm Khanh nóng bức khó chịu, lăn qua trở lại mãi không yên giấc, Hiên Viên Linh cũng chẳng khá hơn là bao, làm sao ngủ yên cho được. Về sau tuy có buông nàng ra, nhưng buông ra rồi lại cảm thấy trống trải khó tả, thường ngày đã quen ôm nàng mà ngủ, giờ buông tay ra, hai người ngủ chung một giường mà không ôm, thật sự thấy thiếu thiếu, không quen cho lắm.
Sáng hôm sau, Thẩm Khanh vì ngủ không đủ giấc mà soi gương cũng thấy chán, chỉ muốn trợn trắng mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT