Thẩm Khanh khóc một lúc lâu, nhưng thực ra nàng đã chậm lại.
Dù sao nàng cũng là người có lý trí, phát tiết một hồi cũng dần tỉnh táo.
Vừa rồi trong cơn thất thần, lúc này tỉnh lại, nàng mới nhận ra bản thân vẫn còn đang ôm chặt lấy Hiên Viên Linh, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo hắn.
Hiên Viên Linh rốt cuộc thấy nàng có động tĩnh, nhưng nhìn nàng ôm lấy mình giống như ôm một mảnh gỗ trôi nổi giữa biển, không khỏi bật cười: "Trẫm ở đây, còn sợ trẫm chạy mất hay sao?"
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Thẩm Khanh không nói gì khác, chỉ không ngừng gọi hắn, một tiếng lại một tiếng, như thể muốn khắc sâu cái tên ấy vào tận đáy lòng.
"Trẫm ở đây." Giọng Hiên Viên Linh bất giác trở nên dịu dàng hơn.
Tiểu nha đầu này lúc bình thường cứng rắn biết bao, bây giờ lại ôm hắn mà làm nũng, dỗ dành nàng một chút cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Nghĩ một lúc, hắn hỏi: "Có phải ở trong cung quá nhàm chán rồi không?"
"Thần thiếp là vì Trung thu, nhớ cha mẹ." Đây là sự thật.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play