Bên dưới đỉnh chính của Ẩn Linh môn, tại một đình hóng gió trong vườn hoa hẻo lánh.
“Vương thúc, ngươi kêu ta tới có chuyện gì sao.” Lý Tinh Từ nhìn Vương Vũ Luân nói, trong mắt hiện lên thần sắc khác thường.
“Tinh Từ, thật ra ta là phụ thân của ngươi.” Từ Phàm mới đang ở trong Tiểu Ốc nhìn phát sóng trực tiếp, vừa uống trà xong đã phun thẳng ra ngoài.
Lời nói trong câu đầu tiên của ngươi là nghiêm túc hả, Từ Phàm cảm thán.
“Ta biết, thật ra sau khi ta lớn lên thì đã biết rồi.” “Dù sao ánh mắt từ ái mà phụ thân nhìn con của mình cũng không lừa được người khác.” Lý Tinh Từ thở dài một hơi nói.
“Ngươi không hận ta sao.” Trong lời nói của Vương Vũ Luân lời có chút xấu hổ, tuy rằng chuyện này không có đúng sai, nhưng việc phụ lòng một nữ nhân có ý với mình, hơn nữa còn có con, hắn cũng không thể giải thích rõ chuyện này lắm.
“Trước kia có hận, nhưng bây giờ thì không, ngươi cũng không nợ ta cái gì hết. Ngươi chỉ phụ lòng mẫu thân của ta thôi.” Âm thanh của Lý Tinh Từ càng ngày càng nhẹ, Vương Vũ Luân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng gục đầu trên bàn trong đình hóng gió.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play