Vẻ mặt Lăng Tâm Nguyệt đầy vô tội: “Thực sự không trách ta được, ta chỉ tung một chút tin nhảm mà thôi. Ai biết bọn họ lại đánh Phật Môn đến thảm như vậy, diệt nhiều phân đà Phật Môn như thế?” “Không phải, tại sao các ngươi lại tung tin đồn nhảm này?” “Chuyện này cũng không trách ta được, là sư huynh và sư đệ của ngươi thương lượng. Bọn họ vốn muốn nói ngươi bị Phật Môn bắt đi, thế nhưng lại sợ Phật Môn tra được ngươi.
Dù sao khi đó hai người bọn họ cũng đã diệt mấy tông môn bao gồm cà chùa Tiểu Phật Đà rồi.
Phật Môn rất dễ điều tra ra ngươi.
Nếu chẳng may lúc đó Phật Môn đến giết ngươi, hoặc lợi dụng ngươi để uy hiếp hai người bọn họ, khi đó mới thực sự phiền phức.” Gia Cát Tử Quỳnh lộ ra vẻ mặt không biết nói gì.
“Vậy sau này ngươi biết chuyện này, chẳng lẽ không đi ngăn cản sao? Mục đích của ngươi là muốn làm cho mấy người Quân sư đệ nổi giận đúng không? Tất cả bọn họ đều đến đây rồi, ngươi không thể tìm được bọn họ mà giải thích sao?” “Ta đã tìm rồi mà!” Vẻ mặt Lăng Tâm Nguyệt rất thành thật.
“Ta đã rất cố gắng đi tìm, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, ta hoàn toàn không đuổi kịp.
Ta chỉ cần nghe nói nơi nào của Phật Môn bị tấn công thì liền đuổi tới chỗ đó để kiểm tra. Thế nhưng mỗi lần ta tới nơi, bọn họ đều đã đánh xong rồi. Ta còn đi theo phía sau, vơ vét bảo khố của những miếu chùa này, còn nhặt được gần một triệu Thần tinh nữa đó.” Lăng Tâm Nguyệt còn lấy ra vài túi trữ vật rồi quơ quơ trước mặt Gia Cát Tử Quỳnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT