A a a! Phiền quá à! Đang lúc buồn bực, nàng đã thấy Tống Tích Niên lôi từ trong áo lót của mình ra một thắt lưng trắng, thắt ở bên hông.
“Ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt Tống Tích Niên vừa trang trọng và nghiêm túc nói: “Tại quê nhà của ta, sau khi người chết đi thì phải khóc tang, nếu không cho dù chết rồi cũng không thể yên lòng.
Sư huynh, sư tỷ của ta đã chết, mà ta lại tới chậm một bước, tất nhiên việc khóc tang này phải do ta làm cho bọn họ.” Lăng Tâm Nguyệt yếu ớt thở dài.
Quả nhiên xứng đáng là huynh đệ tình nghĩa sâu đậm.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên kỳ quặc.
“Trời ơi ca ca ruột, tỷ tỷ ruột của ta, các ngươi chết thật thê thảm mà! Cái bọn lừa trọc này nên bị trời đánh, sao lại táng tận lương tâm như thế! Giết cả sư huynh, sư tỷ của ta rồi.” Lăng Tâm Nguyệt: “…” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng nhịn không được mà nhăn một cái.
Đây là làm cái gì vậy? Chọc cười hay sao? Nàng rất muốn cười, nhưng có cảm giác như vậy thì không phù hợp lắm, dù sao đây cũng là quy củ quê nhà của Tống Tích Niên, là cách tiễn biệt với người đã khuất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play