Theo kịch bản thông thường, chắc chắn là nàng cố ý nói như vậy, muốn bảo vệ Dương Kiếm, đợi sau này hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, vừa vặn thuận tiện diễn một vở Quan m cưỡi ngựa trên phần mộ của Lục Tiêu Nhiên hắn.
Nói không chừng hứng trí đang nồng, còn có thể ra một chiêu sư tử ôm thỏ.
Dương Kiếm sẽ kiêu ngạo nhìn bia mộ của hắn, ngửa mặt lên trời ngông cuồng cười lớn, lại ngông cuồng mà nói với bia mộ của hắn: Lục Tiêu Nhiên, nhìn thấy chưa? Lăng Thanh Tuyết là dùng như vậy đó! Mà buồn rầu là, Lục Tiêu Nhiên hắn từ lúc đầu đến giờ chưa từng nói một câu! Từ đầu đến cuối, đều có thân phận là một người đứng xem.
Có nghẹn khuất hay không? Có oan uổng hay không? Có đen đủi hay không? “Dương Kiếm, ngươi đừng có quá phận. Đầu tiên là nhục nhã Lục thiếu, sau lại nhục nhã Thánh nữ của Thất Thủy Các ta, thật coi ngươi là một nhân vật à? Nếu không dạy ngươi một bài học, sợ là ngươi thật sự không biết thế nào là trời cao đất dày!” Dương Kiếm thì cười khẩy nói: “Sợ các ngươi chắc? Một lũ vô liêm sỉ!” Mắt thấy mọi người đều sắp ra tay đối phó với Dương Kiếm, Lăng Thanh Tuyết đột nhiên có chút luống cuống.
Nàng lập tức quỳ rạp trước mặt Lục Tiêu Nhiên.
“Lục thiếu, tuy rằng Dương Kiếm không biết nói chuyện, nhưng hắn đã từng cứu ta. Xin Lục thiếu nể mặt mũi của ta, có thể tha cho hắn một mạng không?” Lăng Thanh Tuyết rất thông minh, nàng biết, hiện tại tại đây Lục Tiêu Nhiên là trâu bò nhất, cũng chỉ có Lục Tiêu Nhiên mới có thể cứu Dương Kiếm.
Cứu Dương Kiếm chỉ là một câu nói tùy tiện của Lục Tiêu Nhiên mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT