Ngỗi Tân nằm trên giường, bên cạnh là Vu Hàn Tuyết. Cô nghe thấy tiếng thở phập phồng của đối phương, liền biết cô ấy vẫn chưa ngủ.
Hai ngày qua, trong lúc dùng Vòng Xoáy Không Gian để di chuyển về nhà, Ngỗi Tân vẫn luôn suy nghĩ về câu trả lời đó.
Sở dĩ cô hỏi câu đó là vì cô cần một đáp án rõ ràng, một phương pháp cụ thể. Đáp án này không thể là “Không”, vì cô không còn thời gian và thông tin để tiếp tục dò tìm tính khả thi của những con đường khác.
Còn nếu dựa vào câu trả lời “Có” hoặc “Không” để suy luận ngược hay nảy sinh những giả thiết mới thì lại tồn tại quá nhiều bất định. Với những câu trả lời mang tính suy luận hay giả thiết mới nảy sinh, cô phải làm thế nào để chứng minh được chúng là đúng, là khả thi 100%?
99% khả thi, 1% không khả thi, thì vẫn là không khả thi. Ngỗi Tân không thể gánh chịu hậu quả của việc suy đoán sai, vì vậy cô không thể hỏi một cách mơ hồ, nước đôi, để rồi nhận được một câu trả lời cũng không rõ ràng. Đối mặt với một cơ hội chỉ có một lần duy nhất, giở trò khôn lỏi là một hành động cực kỳ thiếu sáng suốt.
Cái cô muốn là 100%, phải là 100%!
May thay, đáp án mà Ngỗi Tân nhận được là “Có”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT