Hứa Diên Trạch hết sức bất lực với Hướng Hàn, giờ này còn nghĩ xem làm cách nào để quyến rũ mình, có chút cảnh giác nào hay không thế? Thằng nhóc này ở nhà chắc là con ngoan của mẹ rồi, được cưng chiều đến mức không biết sự đời là gì, rốt cuộc đã sống ở ngoài tận thế được bao lâu vậy?
Hắn trực tiếp bước tới, túm lấy cổ áo, nhấc Hướng Hàn lên, định bảo anh nếu không có việc gì thì đi canh gác đi, đừng có ở đây dò hỏi hắn. Nhưng nghĩ đến việc thằng nhóc này canh gác cũng có thể ngủ gật, nên cảm thấy không thể dễ dàng giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho anh được, thế là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, đổi thành: “Qua bên kia uống nước đi.”
Hướng Hàn hơi ngơ ngác, lúc bị nhấc lên, còn tưởng mình lại làm hắn tức giận, hóa ra là giật mình suýt nữa. Chỉ nhắc nhở uống nước thôi mà, cần phải làm hung dữ lên như vậy không?
Tuy nhiên, Diên Trạch đặc biệt nhắc nhở anh uống nước cơ đấy, thái độ quả nhiên đã dịu đi, đây là cơ hội tốt để làm thân nè.
Nghĩ đến đây, Hướng Hàn lại có chút kích động, vội quay đầu nhìn đối phương, vui vẻ nói: “Vừa định đi đây, cảm ơn anh, Diên Trạch.”
Hứa Diên Trạch “bịch” buông tay, mặt không biểu cảm nói: “Lần sau đừng gọi như vậy nữa, chúng ta quen nhau lắm sao?”
Hướng Hàn suýt nữa ngã sõng soài, đứng vững lại vẻ mặt ngây dại, rồi tức giận tràn ngập. Không gọi thì không gọi, ai thèm gọi chứ, hồi đó cũng không biết là ai kia bắt anh gọi như vậy nữa đó, hừ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT