Nhà tổ của nhà họ Ngô ở Bắc Kinh, nhưng sau tận thế, cả nhà chuyển đến sống trong đại viện của quân khu. Hướng Hàn thấy lộ trình khác với ký ức của nguyên chủ, vô thức hỏi: “Đây là đi đâu vậy anh?”
Ngô Việt giải thích: “Nhà cũ bị thu hồi, phân bổ lại rồi, giờ nhà mình ở trong đại viện của quân khu.” Nói xong lại dặn dò: “Đúng rồi, đa số lãnh đạo căn cứ đều ở trong viện, em ngoan ngoãn cho anh, đừng gây chuyện. Những câu nói ngu ngốc kiểu ‘Ba tôi là Ngô Minh Khởi’, ‘Tôi còn cần cách ly nữa à’ gặp người ta thì nói ít thôi.”
Hướng Hàn: “À…” Xem thường người ta quá rồi đấy, trông anh có ngu đến vậy không?
Đại viện canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, không chỉ có chốt chặn, kiểm tra từng lớp ở cửa, bên trong còn có lính tuần tra.
Vì Hướng Hàn mặt lạ, nhân viên kiểm tra nhất quyết không cho vào, ngay cả khi Ngô Việt xuất trình giấy tờ cũng không được.
Đang giằng co, phía sau lại có một chiếc xe chuyên dụng chạy đến, người lính lái xe quen Ngô Việt, nhanh chóng thò đầu ra hỏi: “Đại tá Ngô, sao lại bị kẹt ở đây vậy?”
Vừa nhận ra chiếc xe, Ngô Việt vội ra hiệu cho Hướng Hàn xuống xe, rồi chạy nhỏ đến gần, thì thầm hỏi: “Tướng quân Trương trên xe phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT