Tiểu muội luôn cảm thấy thịt này mua về không đúng, nhưng chỗ nào không đúng thì nàng không nói ra được, dù sao Trần gia gần như không mua thịt, cũng không có kinh nghiệm tương quan.
Vừa nghe nói đi mua kem, ngay lập tức đem chuyện mua thịt ném ra sau đầu, ba người cùng nhau lại chạy về phía Cung Tiêu Xã.
Chờ Trần Kỳ bọn hắn đi xa, trong tiệm bán thực phẩm phụ mọi người đều xúm lại: "Ai, vừa rồi ba người ở trên núi kia sao lại chọn thịt nạc?"
Lão đồ tể nhún nhún vai: "Ai biết được, có thể chúng ta đụng phải ba kẻ ngốc."
Ha ha ha, trong tiệm bán thực phẩm phụ phát ra một hồi tiếng cười khẽ.
Mà ba kẻ ngốc, lúc này đang tăng nhanh bước chân, mừng khấp khởi mang theo thịt heo, nhanh chóng chạy vào bên trong Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã Hình Đường dùng một người xuyên việt như Trần Kỳ tới nói, đơn sơ đến mức khiến người ta giận sôi, đừng nói so sánh với Vĩnh Huy hay Wal-Mart, ngay cả cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở bệnh viện cũng không bằng.
Vào cửa chính là hai cái quầy thủy tinh làm bằng gỗ, phía sau còn có hai hàng tủ.
Hàng hoá chủng loại cũng không phong phú lắm, nào là phích nước nóng, ống nhổ, giày đi mưa các loại, ngoài ra còn có xà phòng, khăn mặt, diêm...
các loại hàng hóa nhỏ, còn quần áo, đồ điện các loại căn bản là không có.
Trần Kỳ tiến vào Cung Tiêu Xã, lấy ra một hào hỏi: "A di, ở đây loại kem nào rẻ nhất?"
Nhân viên mậu dịch Cung Tiêu Xã vẫn đang nói chuyện phiếm, nghe được cũng không quay đầu lại, cũng không thèm để ý.
Trần Kỳ từng đọc trong tiểu thuyết thấy những năm 70, 80, nhân viên mậu dịch ngưu bức cỡ nào, hôm nay coi như thật sự gặp được, nhưng cũng không có cách nào, kem chỉ có Cung Tiêu Xã mới có, địa phương khác không có bán, chỉ có thể nhịn.
Chờ một lát, có một nam tử trung niên mặc áo sơ mi trắng đi vào, vừa vào cửa, ba nhân viên mậu dịch nhao nhao đứng lên, nụ cười trên mặt làm cho người ta nghĩ tới những nhân viên phục vụ vừa nhiệt tình lại không mất vẻ mộc mạc trong phim.
Thì ra, loại nhiệt tình này chỉ dành cho rất ít người.
Trần Kỳ hiểu rõ dù thời đại nào, người cũng phân ra đủ loại khác biệt, lúc nào chính mình thành công, trở thành nhân thượng nhân, cũng có thể hưởng thụ loại nhiệt tình này, bây giờ, hắn chỉ là Thổ Bát Lộ ở trong núi mà thôi.
Cho nên, thiếu niên, nỗ lực a.
Nam nhân trung niên kia mua một gói thuốc lá, cùng nhân viên mậu dịch trêu ghẹo vài câu rồi rời đi.
Lúc này mới có một nhân viên mậu dịch đi tới, không nhiệt tình, cũng chưa từng làm khó dễ:
"Này, tiện nghi nhất là loại kem vị trà này, một que 3 xu, kem bơ này đắt hơn một chút, tận 8 xu, còn có kem mạt chược, bất quá xem ra các ngươi cũng không mua nổi."
Người ta chỉ là nói thật, không có gì phải tức giận, Trần Kỳ tự nhủ như vậy.
"Vậy lấy ba que kem vị trà đi."
Nhân viên mậu dịch lấy kem ra, rồi trả lại 1 xu cho Trần Kỳ.
Trần Thư và Trần Họa suýt chút nữa thì khóc, kể từ khi ba ba qua đời, bọn hắn chưa từng được ăn kem.
Nhìn tiểu đệ, tiểu muội lộ vẻ say mê và vui mừng, Trần Kỳ cũng rất cao hứng, chính mình cầm lấy kem bắt đầu cắn từng miếng, nhìn lại, Trần Thư và Trần Họa đang từ từ nhấm nháp.
"Nhanh ăn đi, không ăn là chảy hết, chờ ca kiếm được tiền, sau này mỗi ngày đều mua kem cho các ngươi ăn."
"Ừ, ca là tốt nhất."
Trần Kỳ còn một năm nữa là tốt nghiệp trường Y, đến lúc đó phân phối công tác, trở thành bác sĩ là có thể nhận lương, dù lương không cao, trong mắt người dân quê cũng là nhân vật lớn khó lường.
Ba người cứ như vậy vui vẻ mang theo thịt heo về tới Hạ Trạch Thôn.
Về đến nhà mới hơn 4 giờ chiều, vừa tới cửa thôn liền bị nhị thẩm Lưu Thải Nga nhìn thấy.
Lưu Thải Nga kinh ngạc một chút: "Ba đứa tiểu quan tài các ngươi lấy tiền ở đâu mà đi mua thịt? Đại tỷ các ngươi mượn được tiền?"
Ngay sau đó miệng bà chậc chậc chậc mấy lần: "Các ngươi bị lão đồ tể lừa rồi, sao lại mua thịt nạc? Thịt này không ra được mỡ, thiệt thòi, thiệt thòi."
Nghe được nhị thẩm giảng giải, Trần Kỳ mới biết được, thì ra niên đại này đánh giá một miếng thịt ngon hay không, không phải xem thịt nạc nhiều hay ít, mà là xem thịt mỡ có bao nhiêu.
Mua thịt mỡ về có thể thắng mỡ, trong thời đại thiếu dầu thiếu thịt, có thể cung cấp cho cả nhà thức ăn mặn ăn được mấy tháng, cho dù đồ ăn mặn này thực tế có lẽ chỉ là nếm thử hương vị mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ỉu xìu của tiểu đệ và tiểu muội, Trần Kỳ ngược lại rất lạc quan.
Tiền là vương bát đản (*), hết rồi thì lại đi kiếm.
(*) _Một câu chửi thề_
"Không sao, thịt nạc ăn càng ngon, hôm nay chúng ta ăn thịt nạc, chờ ca kiếm được tiền, mỗi ngày mời các ngươi ăn KFC."
"Ca, KFC là gì?"
"Cái này không quan trọng, quan trọng là chúng ta để xì dầu, muối ở đâu?"
Vì muốn cho đại tỷ một bất ngờ, Trần Kỳ quyết định tự mình xuống bếp, nấu cho mọi người một món thịt kho tàu mỹ vị.
Kết quả là chờ ngốc đại tỷ tan tầm về nhà, thịt kho tàu là được ăn, nhưng dầu cải cùng xì dầu còn lại không nhiều trong nhà lập tức bị Trần Kỳ dùng hết sạch.
Nếu là gia chủ khác, khẳng định sẽ chỉ vào mũi mà mắng thậm chí có chút phụ huynh còn cởi giày ra giáo huấn cái đồ phá gia chi tử này.
Nhưng ngốc đại tỷ không như vậy, nàng cảm thấy đệ đệ mình kiếm tiền, cho nàng, cho người nhà mua thịt ăn, thậm chí một phần tử trí thức còn tự mình xuống bếp, tình thân như vậy, căn bản không phải mấy giọt dầu cải có thể so sánh.
Thấy Trần Kỳ với vẻ mặt đầy tự trách, ngốc đại tỷ ngược lại không để bụng:
"Không sao, hết dầu đại tỷ sẽ kiếm, dù sao chúng ta một năm cũng không được ăn đồ xào mấy lần, có hay không có dầu cải, xì dầu cũng không quan trọng."
Tiểu muội gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng ngốc đại tỷ: "Đại tỷ, ngon không?"
"Ngon, ngon lắm, không ngờ trạng nguyên của chúng ta lại có bản lĩnh này, cái này cũng là học ở trường sao?"
Trần Kỳ ngượng ngùng gãi đầu, kỳ thực món thịt kho tàu này làm khá là thất bại, bởi vì không nắm vững được lửa, lại không có đường phèn, có chút khét mất rồi.
Một người kiếp trước mỗi ngày đều ăn ở căn tin như chó phẫu thuật, có thể trông cậy hắn có trù nghệ tốt đến mức nào?
Hai cân thịt, cả nhà ăn đến hoan hỉ vui vẻ.
Nhưng tỉ mỉ như Trần Kỳ lại phát hiện ngốc đại tỷ căn bản không ăn mấy miếng, ngược lại, sau bữa ăn, nàng cẩn thận từng li từng tí đem thịt còn lại bỏ vào trong giỏ trúc, treo xuống giếng, chuẩn bị ngày mai lại ăn.
Giếng nước, chính là tủ lạnh tự nhiên của người nông thôn.
Mùa hè phải đến tầm 7 giờ tối mới tối hẳn, cơm nước xong xuôi mới hơn 5 giờ, ngốc đại tỷ lại muốn ra ngoài.
"Đại tỷ, tỷ đi đâu?"
"Làm ruộng nha, hôm qua mới trồng được một nửa, không tranh thủ là ảnh hưởng đến sản lượng sau này."
Sau chế độ nhận khoán hộ gia đình liên sản, giao cho quốc gia, còn lại là của mình, tính tích cực của nông dân được nâng cao rất nhiều.
Trước kia làm việc cho tiểu đội, đều phải đội trưởng thúc giục liên tục, bây giờ không cần thúc giục, trời chưa sáng đã ra đồng, tối mịt còn làm ruộng, chính nhờ loại tích cực này, năm 82 bắt đầu toàn quốc thực hiện khoán hộ gia đình liên sản.
Trần Kỳ buông sách giáo khoa trong tay xuống, đứng lên: "Đại tỷ, ta cũng đi."
Ngốc đại tỷ xua tay lia lịa:
"Thôi thôi, ngươi vẫn là nên ở nhà đọc sách đi, hôm qua ngươi đi làm ruộng bị sốt ngất xỉu, dọa người quá, phần tử trí thức các ngươi không làm được việc nặng, dù sao ruộng chúng ta ít, một mình đại tỷ làm là được."
"Ruộng chúng ta ít?"
Lời này khiến Trần Kỳ chú ý: "Đại tỷ, vì sao ruộng chúng ta lại ít?"