Khai giảng rồi, mọi người đều phải bắt đầu nghiêm túc đi học.
Lớp học chuyên ngành y có một điểm khác biệt lớn, hoặc có thể xem là điều khiến cho các bạn học ở những trường khác vô cùng tò mò, đó chính là liệu sinh viên y có được giải phẫu thi thể hay không?
Trần Kỳ ở đây muốn bác bỏ tin đồn một chút, mổ xẻ thi thể tại trường Y tế là không có.
Nguyên nhân là nguồn cung cấp thi thể của trường Y tế quá ít, căn bản không có khả năng để cho mỗi sinh viên đều được mổ xẻ một cỗ thi thể, loại đãi ngộ này chỉ có trường đại học y khoa hàng đầu mới có.
Nhưng rất nhiều bài học lý thuyết cần phải liên hệ thực tiễn, yêu cầu phải thao tác thực tế trên thân thể đại thể lão sư (thi thể), đây là điều bắt buộc và luôn có.
Chẳng phải sao, Trần Kỳ còn đang ngồi đọc sách, liền nghe thấy đại diện lớp Ngoại khoa Hồ Kiệt gọi người.
"Lớp trưởng, tiết sau học Ngoại khoa, cậu giúp một tay đi vớt đại thể lão sư đi."
Trần Kỳ đặt sách xuống, biết lần này xong đời, đây đúng là chuyện khổ sai, nhưng làm cán bộ lớp, việc này không thể trốn tránh.
Phòng giải phẫu của trường Y tế, ban đầu ở gần tường phía Tây, kết quả bên kia tường ngoài Tây viện lại là khu dân cư, chẳng ai muốn mỗi ngày làm bạn cùng thi thể.
Cho nên cư dân bên kia phản đối rất lớn, mỗi ngày mắng trường Y tế, mắng đến mức trường Y tế cũng không còn cách nào khác, đành phải xây một tòa nhà thực nghiệm giải phẫu độc lập ở phía đông, gần bờ sông.
Bước vào phòng giải phẫu, xung quanh phòng học là những dãy tủ kệ, trong hộc tủ để tất cả các loại bình thủy tinh lớn nhỏ, trong lọ thủy tinh ngâm toàn là bộ phận cơ thể người.
Ví dụ như tim, gan, lá lách, phổi, thận riêng lẻ và những bộ phận khác như tay, chân…
Ngoài ra còn có tiêu bản xương cốt toàn thân, ghép lại và rải rác thành từng đống.
Thậm chí còn có thai nhi từ một tháng đến hơn chín tháng tuổi, ngâm riêng trong từng bình, để cho học sinh quan sát sự phát triển, lớn lên của thai nhi theo từng giai đoạn khác nhau.
Đây mới chỉ là những thao tác cơ bản, chưa được xem là kinh khủng.
Đáng sợ hơn là có những tiêu bản thi thể, được mổ bụng, lộ ra tất cả cơ quan bên trong, ví dụ như ruột ở đâu, dạ dày ở đâu, nhìn qua là thấy ngay.
Còn có cả một cái đầu lâu riêng biệt, nửa cái đầu không còn, lộ ra kết cấu đại não bên trong, giống như bị người ta dùng đao chém ra vậy.
Điều làm người ta dựng tóc gáy là có một cỗ thi thể bị lột da toàn thân, lộ ra cơ bắp màu đỏ nhạt bên trong, thảm cảnh rút gân lột da này, phỏng chừng chỉ có Chu Nguyên Chương mới làm ra được.
Có một tiêu bản khác, thi thể bị chia làm hai từ giữa, một bên bị lột da, giống như bậc thang, theo thứ tự loại bỏ lớp mỡ, lớp cơ, gân, xương cốt, khiến người ta không rét mà run.
Kỳ lạ nhất là trong phòng giải phẫu của trường Y tế, có một tiêu bản mà các nữ sinh nhìn thấy đều xấu hổ đỏ bừng mặt, còn nam sinh nhìn thấy đều tự ti cúi đầu – "dương vật".
Tiêu bản dương vật này, là toàn bộ bộ phận sinh dục nam đã bị cắt bỏ bao gồm cả túi dai và hai quả trứng, ngâm trong formalin lâu ngày sẽ trương phềnh, cộng thêm ánh sáng khúc xạ của thủy tinh.
Cho nên nhìn nó đặc biệt thô to, vượt trội hơn bình thường cả lần.
Lớn đến mức các nam sinh của trường Y tế mỗi lần nhìn thấy tiêu bản này, đều nghi ngờ một ít năng lực của bản thân có phải hay không không đủ? Sau đó sẽ cảm thấy rất tự ti.
Còn về tiêu bản bộ phận sinh dục nữ, thì chẳng có gì đáng xem, thấy nhiều sẽ ảnh hưởng đến ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, dễ dấn đến lãnh cảm.
Trần Kỳ bước vào phòng giải phẫu, cố ý đeo khẩu trang vải bông, chỉ hận bây giờ không có kính bảo hộ.
Trước khi lên lớp, học sinh cần phải vớt thi thể thích hợp từ trong hồ chứa formalin lên.
Ví dụ như hôm nay là Ngoại khoa, giảng về bệnh ở vùng bụng, vậy thì cần phải đưa cỗ thi thể toàn thân đã ngâm đến vàng ố, mỗi bộ vị đều được giải phẫu xong kia lên bục giảng, để giáo viên Ngoại khoa giảng bài.
Bể chứa thi thể của trường Y tế nằm ở nơi hẻo lánh nhất của lầu thí nghiệm, bên trong tối tăm, còn chưa bước vào, Trần Kỳ đã không ngừng chảy nước mắt.
Đừng hiểu lầm, không phải vì thương tâm cho những người chết, thật sự là mùi formalin quá kích thích, thứ này chính là fooc man đê hít, kích thích đến mức không mở mắt nổi.
Nhưng công việc vẫn phải làm.
Vừa nhấc tấm ván gỗ đậy bể chứa thi thể, nồng độ formalin đạt đến đỉnh điểm, Trần Kỳ và Hồ Kiệt nước mắt tuôn như mưa.
Hai người đều cố chịu, không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ vừa nói trong mồm cũng sẽ toàn mùi này.
Lúc này có thể nhìn thấy trong bể chứa thi thể, nam nữ già trẻ lớn bé có chừng 7, 8 bộ thi thể, hai người, mỗi người cầm một cái kìm sắt dài, chọn lựa cẩn thận, phân biệt thi thể trong hồ.
Cho đến khi tìm được thi thể cần cho tiết học này, Trần Kỳ kẹp vào nách thi thể, Hồ Kiệt thì kẹp vào đầu gối thi thể, hai người đồng thời dùng sức, nhấc bổng thi thể ra khỏi hồ, đặt vào trong hồ cạn bên cạnh.
Lúc này hai người đồng loạt chạy về phía cửa sổ, tháo khẩu trang thở dốc.
"Hồ Kiệt, lần sau có việc này cậu gọi người khác nhé, đừng gọi ta nữa, cái mùi này thật sự không chịu nổi."
"Không được, cậu là lớp trưởng, cậu phải làm gương, cậu không làm thì ai chịu làm?"
"Đần à, sao cậu không gọi Tưởng Ái Quốc bọn họ, hình như chưa bao giờ thấy bọn họ đi vớt cả."
Hai người còn đang nói chuyện, giáo viên Ngoại khoa, cũng là chủ nhiệm lớp Lý Bảo Điền bước vào, nhìn thấy thi thể đã được vớt ra thì khá hài lòng.
Trần Kỳ thấy chủ nhiệm lớp đến, vội vàng phàn nàn: "Thầy Lý, những đại thể lão sư này đều đã dùng nát rồi, trường học có phải nên làm một ít thi thể còn mới không ạ?"
Lý Bảo Điền gật đầu:
"Các cậu muốn, trường học đương nhiên cũng nghĩ đến, không phải tòa nhà giảng đường mới của trường sắp xây xong rồi sao, nghe nói năm sau sẽ mở rộng tuyển sinh, trường cũng có ý định làm thêm một số tiêu bản, thi thể thì đơn giản, đã bàn bạc với đội hình sự, chỉ là thiếu người làm tiêu bản."
Thời đại này, tiêu bản của trường học đều tự làm, không có nơi nào để mua.
Nguồn cung thi thể cũng đơn giản, thường là những thi thể không người nhận, hoặc trong pháp trường, bị xử tử hình.
Việc tự nguyện hiến tặng gần như là không có, giữ lại toàn thây là quan niệm phổ biến của dân chúng thời đó, kỳ thực, cho đến tận sau này, việc tự nguyện hiến thi thể và bộ phận cơ thể người cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Đại bộ phận......
Nghe thầy nói vậy, Trần Kỳ đột nhiên nảy ra ý: "Thầy Lý, em nhớ làm tiêu bản cơ thể người là có phụ cấp phải không ạ?"
"Đương nhiên là có phụ cấp, còn rất nhiều, dù sao công việc này khá đặc thù, hơn nữa yêu cầu kỹ thuật cao, sao nào, cậu muốn thử một chút? Hắc, cậu còn chưa học xong Ngoại khoa đấy."
Chế tạo tiêu bản cơ thể người có yêu cầu kỹ thuật cao, nhất là dùng trong giảng dạy y học.
Ví dụ như tách hệ thần kinh, rồi nhuộm màu.
Lại ví dụ như chia sẻ từng khối cơ bắp, giữ lại các động tĩnh mạch, đây không phải ai cũng làm được.
Trường Y tế lần này cũng dốc hết vốn, làm một tiêu bản, tùy theo độ khó, sẽ được trả từ vài chục đến mấy trăm tệ.
Đây cũng xem là một loại phúc lợi cho các thầy cô giáo.