Trong lúc mơ màng, Trần Lâm còn chưa kịp kinh ngạc với tình tiết cẩu huyết là mình đã xuyên không.

Điều khiến hắn kích động là, "kim thủ chỉ" phúc lợi khi xuyên không cũng chuyên nghiệp không kém, bởi vì phòng phẫu thuật đã theo hắn đến năm 1981.

Phòng phẫu thuật vẫn là phòng phẫu thuật năm 2022 mà hắn công tác, đây là phòng chuyên dụng cho phẫu thuật gan mật.

Kiếp trước, là một bác sĩ điều trị chính của khoa phẫu thuật gan mật, Trần Lâm hầu như ngày nào cũng phải đến đây báo danh, có hóa thành tro cũng nhận ra.

Trần Lâm dạo quanh một vòng trong phòng phẫu thuật, phát hiện tất cả dụng cụ phẫu thuật, thiết bị điều trị, dược phẩm đều được để ngay ngắn chỉnh tề, hơn nữa tất cả đều ở trạng thái chưa mở, chưa sử dụng.

Mấu chốt vẫn là dạng "vô hạn lưu", hắn lấy một ống thuốc tê, vị trí cũ lập tức liền xuất hiện một ống thuốc tê mới, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc và vui sướng.

Phòng phẫu thuật không lớn, không có gì đáng để đi dạo, Trần Lâm muốn xem thử bên ngoài phòng phẫu thuật, xem bệnh viện có theo tới hay không?

Cửa tự động mở ra, kết quả khiến hắn rất thất vọng, bên ngoài phòng phẫu thuật đã biến thành một khoảng đất trống, mênh mông vô bờ, càng xa hơn bị sương khói bao phủ, không thể nhìn thấu.

Bệnh viện mà hắn từng công tác đã biến mất.

Trần Lâm cẩn thận từng li từng tí bước ra khỏi phòng phẫu thuật, chân đạp trên mặt đất, phát hiện trong không gian chẳng có gì cả.

Không có dòng suối sinh mệnh nào, không có vùng đất màu mỡ nào, xem ra mình cũng không thể trở thành nam chính của thể loại truyện làm ruộng.

Trần Lâm rất tiếc nuối, nếu mang cả một bệnh viện trở về năm 81 thì tốt biết mấy, ít nhất những dược vật trong hiệu thuốc ở thời đại này cũng là sự tồn tại nghịch thiên, đến lúc đó mình tùy tiện làm gì đó là có thể trở thành một người đứng đầu ngành y dược.

Bất quá cũng may phòng phẫu thuật kiểu "vô hạn lưu" đã đến, bên ngoài còn có một không gian hệ thống.

Đối với một người làm ngoại khoa mà nói, chỉ cần thiết bị phẫu thuật còn, chẳng khác nào đồ nghề kiếm cơm vẫn còn, không sợ không có chỗ đứng trong năm 1981.

Trở lại phòng phẫu thuật, Trần Lâm vừa trầm tư, vừa tùy ý cầm một con dao phẫu thuật, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên.

Có một cảm giác kỳ quái, hắn phảng phất như sinh ra một mối liên kết kỳ dị với con dao phẫu thuật này, trong đại não trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều phương pháp, kỹ thuật phẫu thuật, những ca phẫu thuật trong sách Ngoại khoa, hắn đều tinh thông hết cả.

Hơn nữa con dao phẫu thuật này còn có thể theo ý niệm của hắn mà không ngừng biến hóa lớn nhỏ, thậm chí còn có thể biến thành các loại dao phẫu thuật khác nhau.

Trần Lâm: "Oa, lợi hại vậy sao, kiểu một đao đi khắp thiên hạ à."

Ngay khi hắn định tìm hiểu kỹ càng, đột nhiên bị người khác đánh thức:

"Lão nhị, lão nhị ngươi tỉnh rồi, đầu còn choáng không? Bây giờ đỡ hơn chưa?"

Trần Lâm, úc không, lúc này phải gọi Trần Kỳ mở mắt, thấy được một cô gái làn da ngăm đen, nhưng đôi mắt to tròn, còn thắt hai bím tóc, đang nhìn hắn đầy ân cần.

Dung hợp hai đời ký ức, Trần Kỳ rất tự nhiên liền đáp lại:

"Đại tỷ, ta, ta đỡ hơn nhiều rồi."

Trần Kỳ thực sự vốn không ổn, hôm qua đội nắng đi làm việc đồng áng, kết quả bị say nắng ngất xỉu ở đầu ruộng, được dân làng nhìn thấy cõng về nhà, đêm đó liền chết, thân thể liền bị Trần Lâm đến từ đời sau chiếm.

"Không sao thì tốt, ta đã bảo ngươi không cần xuống đất mà, ngươi là học sinh trung chuyên, là phần tử trí thức, nên cầm bút đọc sách, nghe lời đại tỷ, nghỉ hè cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có đi ra ngoài nữa."

Ngốc đại tỷ nhìn thấy đệ đệ không có gì đáng ngại, trong lòng cũng yên tâm không ít:

"Vậy thì rời giường đi, nhanh đi đánh răng rửa mặt, ăn chút điểm tâm, cơm nước xong xuôi thì kèm cặp tiểu đệ tiểu muội làm bài tập, việc nhà nông đại tỷ một mình làm là được."

Người nghèo sống trên núi vốn không đánh răng, nhưng Trần phụ dù sao cũng từng ra ngoài học hành, sau đó vì một số chính sách quốc gia mà trở về quê quán, nhưng thói quen sinh hoạt tốt đẹp vẫn được truyền lại cho con cái.

Đương nhiên trong mắt người dân trong thôn, người nhà họ Trần đây là nghèo mà bày vẽ, học người thành phố dùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng?

Phải biết thời đại này, một tuýp kem đánh răng Trung Hoa giá 3 hào tiền, còn không dùng được lâu, mười ngày nửa tháng là hết, có số tiền này mua muối ăn, xì dầu không phải tốt hơn sao?

Bàn chải đánh răng của Trần Kỳ, lông bàn chải chỉ còn lại một nửa, ngốc đại tỷ nặn ra một hạt kem đánh răng to bằng hạt đậu nành, "Cho, nhanh chóng đánh răng đi."

Trần Kỳ nhận kem đánh răng, còn khách khí nói một tiếng cảm ơn, khiến ngốc đại tỷ cười khẽ:

"Nhìn xem, phần tử trí thức đúng là biết lễ phép."

Chờ ngốc đại tỷ đi ra ngoài, Trần Kỳ nhìn khuôn mặt xa lạ của mình trong chậu rửa mặt bằng gỗ, thở dài một hơi, trong lòng yên lặng nói:

"Đã đến đây rồi, vậy thì yên ổn mà sống thôi, nguyên chủ ngươi cứ yên nghỉ, ta sẽ chăm sóc người nhà của ngươi thật tốt, tương lai có cơ hội nhất định phải giúp bọn họ rời khỏi ngọn núi lớn này, được sống cuộc sống tốt đẹp."

Bỗng nhiên Trần Kỳ cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng trước kia hoàn toàn biến mất, rõ ràng là chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ đã tan thành mây khói.

Chờ đến lúc Trần Kỳ rửa mặt đánh răng xong trở lại trong phòng, ngốc đại tỷ đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà, tiểu đệ Trần Thư và tiểu muội Trần Họa đã sớm ngoan ngoãn ngồi trước bàn thấp.

Trần Kỳ đột nhiên nghĩ đến kiếp trước của mình, trước khi chết ngay cả cơm no cũng chưa được ăn, chỉ uống mấy chai đường glu-cô, chết cũng là quỷ chết đói, đã xuyên việt trọng sinh thì nhất định phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt.

"Đại tỷ, điểm tâm ăn gì thế?"

Ngốc đại tỷ mang từ bếp sang một chậu khoai lang tím, một bát dưa muối để lên bàn.

Trần Thư nhìn lên điểm tâm, phát ra một tiếng rên rỉ, "Đại tỷ, sao lại là khoai lang? Ta ăn đến sắp nôn rồi."

Ngốc đại tỷ mặt mày không vui nói:

"Sáng sớm ta có hỏi nhị thẩm vay tiền, muốn mua cho các ngươi chút thịt bồi bổ, thế nhưng nhị thẩm, cái đồ keo kiệt đó không cho mượn, không mượn thì thôi, ta tự mình đi kiếm."

Trần Kỳ thì không để bụng:

"Khoai lang tốt mà, đây là lương thực thô, giàu vitamin, đối với người cao huyết áp, cholesterol cao đều có lợi, còn có thể phòng ngừa béo phì, là sản phẩm giảm béo tốt đấy, ta rất thích ăn khoai lang."

Tiểu muội phụt một tiếng rồi bật cười: "Đại ca, còn phòng ngừa béo phì nữa, huynh nhìn xem bốn người chúng ta trên người có mỡ mà giảm không?"

Ách, Trần Kỳ có chút lúng túng, quên mất bây giờ không phải năm 2022 toàn dân giảm béo, năm 1981 ở Hoa quốc, người béo phì gần như không thấy.

Tiểu muội đánh trống lảng, mấy người trong phòng đều vui vẻ, nhao nhao cầm khoai lang lên, bắt đầu ăn bữa "cơm giảm béo" đột ngột này.

Trần Kỳ cắn một miếng khoai lang, liên tục khen: "Ân, vẫn là ruột đỏ, mùi vị không tệ nha, nướng lên còn ngon hơn."

Trần Thư vừa ăn vừa lườm nguýt:

"Ngon đến mấy mà ngày nào cũng ăn thì cũng ngán, ca, huynh ở trong thành đọc sách, người thành phố có phải bữa nào cũng ăn thịt không? Thật hâm mộ công nhân nha."

Trần Kỳ hỏi ngược lại: "Bữa nào cũng ăn thịt, rồi huynh sẽ nhớ món khoai lang ruột đỏ này, đệ không phải vừa nói, ngày nào cũng ăn sẽ ngán sao?"

Trần Thư đổi giọng the thé, nói: "Trời ạ, xin hãy cho con ngày nào cũng ăn thịt mỡ, cho con ngán đi ạ."

Mấy người lại được một trận cười vui vẻ.

Ngốc đại tỷ nhìn các em trêu đùa nhau, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc.

"Ăn xong rồi, tiểu muội, con nhớ mang bát đi rửa, đây là gạo, giữa trưa các con nấu chút cháo khoai lang ăn, đại tỷ không về đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play