“Tích ——! Chủ nhân, chào buổi sáng. Hiện tại là năm 1066, ngày 33 tháng 14, tinh cầu C-07. Hôm nay là cuối tuần thứ mười, thời gian: 8 giờ 30 phút sáng. Sau đây là bản tin dự báo thời tiết dành cho ngài...”
Thẩm Thanh Trúc bị đánh thức bởi một đoạn nhạc nhẹ nhàng xen lẫn giọng nói khô khan, đều đều của Duẩn Tiêm.
Đầu óc anh nặng trịch, hơi đau, liền lập tức dùng tinh thần lực truyền lệnh: [Đừng nói chuyện.]
Nhưng Duẩn Tiêm vẫn tiếp tục: “Nhiệt độ mặt đất dao động từ -35℃ đến 43℃, chất lượng không khí mức D-. Gió Tây Nam cấp 17-18. Khi ra ngoài, xin chú ý giữ ấm, đề phòng nhiễm lạnh, đeo mặt nạ bảo hộ.”
Thẩm Thanh Trúc: ?
Đôi mắt anh lập tức mở to, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Kể từ khi nhập học tại Học viện Hoàng gia Omega, Thẩm Thanh Trúc đã nhiều năm không đặt chân tới một tinh cầu có biên độ nhiệt ngày đêm lớn như vậy, chất lượng không khí kém hơn mức A, gió mạnh đến mức này.
Không phải vì thể chất Omega của anh không chịu nổi, mà là bởi vì những người bên cạnh chưa từng để anh quay lại C-07.
Vậy bây giờ anh đang ở C-07?
Thẩm Thanh Trúc ngồi dậy, quan sát căn phòng trước mắt.
Đây là một không gian chật chội, không có cửa sổ, diện tích chưa tới mười mét vuông. Trong phòng chỉ có duy nhất chiếc giường đơn mà anh đang nằm và một chiếc bàn nhỏ màu xám đậm đặt sát mép giường, đủ chỗ cho một người sử dụng.
Cả bàn và giường đều được làm từ loại vật liệu rẻ tiền, căn cứ vào mức độ hao mòn, ít nhất đã qua sử dụng ba mươi năm.
Chất liệu giường có phần tốt hơn một chút, nhưng bề mặt vẫn thô ráp đến mức chỉ cần cựa mình thôi cũng có thể khiến da thịt mềm mại của Omega như anh bị cọ đỏ.
Thẩm Thanh Trúc: …
Rốt cuộc ai đã sắp xếp để anh ở trong căn phòng này?
Nếu anh nhớ không nhầm, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, anh đã đặc biệt dặn dò Duẩn Tiêm rằng hãy điều hướng khoang con nhộng về phía Quân đoàn số 3.
Chẳng lẽ Quân đoàn số 3 đã túng quẫn đến mức chỉ có thể sắp xếp cho anh một căn phòng như thế này sao?
Hay là, khoang con nhộng của anh đã bị ai đó chặn lại giữa đường? Giờ anh đang bị tên vương bát đản nào nhốt trong phòng tối thế này?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Thẩm Thanh Trúc vô thức giơ tay lên, định xem đầu ngón tay vừa chạm vào khăn trải giường có bị hồng hay không.
Nhưng vừa nhìn thấy, trái tim anh bỗng chốc nhảy dựng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc ——
Ngón tay anh… dài hơn trước gần một đốt ngón tay?!
Còn nữa, sao da anh lại đen như thế này?!
“Duẩn Tiêm, bật đèn!”
“Vâng, chủ nhân.”
Ánh đèn mờ nhạt bật sáng. Dù không quá chói lóa, nhưng vẫn đủ để Thẩm Thanh Trúc nhìn rõ làn da lộ ra bên ngoài của mình —— gần như đã chuyển sang màu nâu!
Đồng tử anh lập tức chấn động dữ dội, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, nhanh chóng dời sự chú ý sang cánh tay và đôi chân rõ ràng dài hơn trước không ít.
Đầu óc ù ù, dù mấy năm qua đã trải qua không ít sóng gió, nhưng tình huống trước mắt vẫn khiến Thẩm Thanh Trúc cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Duẩn Tiêm dường như không nhận được sóng điện não của anh, không biết có phải trong thời gian anh ngủ say đã xảy ra vấn đề gì không.
Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Trúc đành phải lên tiếng: “Tôi đã ngủ bao lâu?”
Vừa cất giọng, anh lập tức nhận ra điều gì đó không đúng ——
Giọng nói này… không giống trước đây.
Nó trong trẻo và có lực hơn hẳn, hoàn toàn không có sự khàn khàn yếu ớt đặc trưng của một người vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Thẩm Thanh Trúc:……
Mọi thứ trước mắt đều toát lên vẻ quái dị và hoang đường.
Câu trả lời của Duẩn Tiêm càng khiến tình huống này thêm phần khó hiểu.
“Chủ nhân, thời gian ngủ của ngài đêm qua là —— 8 giờ.”
Thẩm Thanh Trúc: thứ tôi muốn hỏi không phải cái này.
Sao chỉ ngủ một giấc mà Duẩn Tiêm lại có chút… hương vị của trí tuệ nhân tạo vậy?
Biết hỏi tiếp cũng chẳng ra manh mối gì, Thẩm Thanh Trúc dứt khoát xuống giường, hai chân xỏ vào đôi dép lê đen cũ kỹ, nhanh chóng tìm thấy phòng vệ sinh đơn sơ trong căn phòng chật chội này.
May mà nơi này được dọn dẹp khá sạch sẽ, không có bất kỳ mùi lạ nào. Anh phân phó Duẩn Tiêm tiếp tục bật hệ thống chiếu sáng theo di chuyển của mình, sau đó nhìn về phía tấm gương cao nửa người gắn trên tường phòng vệ sinh.
Trong gương phản chiếu một chàng trai cao khoảng 1m80, dáng người gầy mảnh.
Tóc mái rất dài, che hơn nửa khuôn mặt, mái tóc đen hơi xoăn chạm vai, khô khốc xơ xác, nhìn là biết đã lâu không được chăm sóc tử tế.
Anh đưa tay vén tóc mái ra sau đầu, bình tĩnh quan sát gương mặt nâu sẫm của mình trong gương, cùng đôi mắt xanh biếc kia.
Dưới ánh đèn ảm đạm, điều kiện chiếu sáng kém, làn da anh lại sẫm màu, Thẩm Thanh Trúc nhìn một lúc lâu mới xác nhận ——
Người trong gương đúng là anh.
Chỉ là, các đường nét rõ ràng hơn trước rất nhiều. Khi không biểu lộ cảm xúc, gương mặt anh phảng phất một sự sắc bén chưa từng có.
Thẩm Thanh Trúc hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn gương mặt xa lạ nhưng quen thuộc của mình trong gương.
Duẩn Tiêm vẫn còn đó, anh cũng vẫn là anh.
Vậy thì… rốt cuộc có gì kỳ quái?
“Duẩn Tiêm, báo cáo số liệu cơ thể.”
Cho dù bây giờ Duẩn Tiêm có hơi giống một trí chướng nhân tạo, nhưng những chức năng cơ bản nhất thì chắc chắn vẫn phải có.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Thẩm Thanh Trúc đã nghe thấy Duẩn Tiêm báo cáo từng thông số về cơ thể hiện tại của mình:
"Họ tên: Thẩm Thanh Trúc
Chủng tộc: Nhân loại
Giới tính: Alpha nam
Tuổi: 18
Chiều cao: 181 cm
Cân nặng: 68.5 kg
Nhóm máu: ……”
Những thông tin phía sau Duẩn Tiêm vẫn đang tiếp tục báo, nhưng Thẩm Thanh Trúc hoàn toàn không nghe lọt nổi một chữ.
Trong đầu anh lúc này chỉ còn vang vọng hai từ —— Alpha nam và 18 tuổi!
Đây là một chương trình chơi khăm kiểu mới à?!
Nhưng với tinh thần lực mạnh mẽ của mình, lại cực kỳ nhạy cảm với camera và ánh mắt người khác, Thẩm Thanh Trúc có thể chắc chắn trong căn phòng này không hề tồn tại thiết bị theo dõi nào.
Hơn nữa, với địa vị hiện tại của anh, căn bản không có chương trình nào dám đùa giỡn với anh theo cách này.
Chưa kể, chiều cao tăng thêm 7 cm, hình thể thay đổi rõ rệt, màu da cũng không phải là giả.
Nhưng… một người đã hoàn thành lần phân hóa thứ hai thành Omega, sao có thể ngủ một giấc liền biến thành Alpha?!
Với tư cách là một học giả hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu tin tức tố ABO, Thẩm Thanh Trúc rất rõ ràng rằng xác suất xảy ra loại biến dị này gần như bằng không.
Trước giờ trên người anh cũng chưa từng có bất kỳ dấu hiệu biến dị nào về tin tức tố.
Tuổi tác thì có thể tạm bỏ qua một bên, nhưng nếu muốn xác định mình thực sự đã trở thành Alpha hay chưa, thực ra có một cách vô cùng đơn giản:
Mọi người đều biết, Alpha có một đặc điểm sinh lý hoàn toàn khác biệt so với Beta và Omega ——
Trên cơ thể bọn họ tồn tại một phần xương cốt dư ra mà những giới tính khác không có.
Ở một số nơi, không thể quang minh chính đại miêu tả chi tiết về cấu trúc sinh học đặc trưng của Alpha.
Alpha sở dĩ có thể thực hiện đánh dấu chung thân với Omega, chính là nhờ vào bộ phận xương cốt đặc biệt này, còn được gọi là xương sinh sản.
Với tư cách là một Omega ưu nhã, rụt rè, dù Thẩm Thanh Trúc có kiến thức lý thuyết phong phú đến đâu, anh vẫn luôn giữ khoảng cách với tất cả Alpha xuất hiện bên cạnh mình.
Khi còn học môn giải phẫu sinh lý, giáo sư cũng tuyệt đối không cho phép một Omega như anh tiếp xúc với mô hình cơ thể Alpha.
Thế nên, cho đến tận bây giờ, Thẩm Thanh Trúc chưa từng tận mắt nhìn thấy hay chạm vào khối xương đặc trưng ấy trên người Alpha.
Nhưng anh lại là người có lòng hiếu kỳ cực kỳ mạnh.
Cho nên…
Để xác định giới tính hiện tại của mình, Thẩm Thanh Trúc nhanh chóng trở lại mép giường, lặng lẽ kéo quần xuống.