Không ngờ Cơ Minh Tuyết lại phản ứng lớn như vậy, Thẩm Thanh Trúc ngẩn ra một chút, bỗng nhiên có phần dở khóc dở cười.
Nhưng tiếng “bảo bối” lúc nãy của anh thật sự chỉ là để phản kích, là đang chọc ghẹo Cơ Minh Tuyết. Giờ thấy Cơ Minh Tuyết vui vẻ và mong chờ đến thế, Thẩm Thanh Trúc lại có chút ngượng ngùng, không sao mở miệng gọi ra hai chữ đó nữa.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Trúc chỉ có thể bất đắc dĩ gỡ quả mọng trên đầu Cơ Minh Tuyết xuống, khẽ cười gọi: “Cơ Tiểu Tuyết.”
Nói rồi, anh còn vươn tay ra để Cơ Minh Tuyết mượn lực đứng dậy: “Có bị thương không?”
Cơ Minh Tuyết đè tay lên tay anh, bật dậy một cái, hoàn toàn không để tâm, cười nói: “Độ cao như vậy thì làm sao làm khó được em.”
Nói xong, thấy trong mắt Thẩm Thanh Trúc vẫn còn vài phần lo lắng, Cơ Minh Tuyết chợt mềm lòng, liền nhảy nhảy ngay trước mặt anh, còn xoay một vòng để Thẩm Thanh Trúc có thể nhìn kỹ hơn.
Vừa xoay vừa cười nói: “Em thật sự không sao, anh xem, trên người em không có một vết thương nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play