Phổ cập khoa học tạm thời gác sang một bên, hiện tại vẫn quan trọng nhất là giải quyết vấn đề của bạn học Tiểu Ngư trước đã.
Thấy Dư Vũ Thuận buông thùng rác ra, chật vật ngồi bệt xuống đất uống nước, Thẩm Thanh Trúc nhanh chóng đỡ cậu trở lại chỗ ngồi.
“Đừng uống quá nhiều nước.” Tránh lát nữa lại nôn.
Rút chai nước khỏi tay Dư Vũ Thuận, Thẩm Thanh Trúc đưa cho cậu ta một viên đường —— thứ mà anh vừa lấy từ robot phục vụ, nghe nói có thể giúp giảm bớt cảm giác khó chịu sau lần đầu thử nghiệm khoang mô phỏng của thang máy vũ trụ.
Dư Vũ Thuận nhét viên đường vào miệng, ngay lập tức bị vị chua làm cho “tê” một tiếng, mặt nhăn nhó như một quả khổ qua nhỏ.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Thẩm Thanh Trúc hỏi.
Dư Vũ Thuận ủ rũ gật đầu: “Đầu quay cuồng, dạ dày khó chịu, thể chất của tôi chỉ có C-, đúng là vô dụng quá mà.”
Thẩm Thanh Trúc suy nghĩ một chút, rồi vươn tay phải ra trước mặt cậu ta: “Đây là huyệt Hợp Cốc.” Cậu chỉ vào huyệt vị nằm giữa ngón cái và ngón trỏ, rồi giải thích: “Xoa bóp chỗ này có thể giảm bớt cảm giác buồn nôn và chóng mặt.”
Nói xong, anh làm mẫu cho Dư Vũ Thuận xem.
Dư Vũ Thuận học theo động tác của anh, xoa bóp một lúc, không biết có phải hiệu quả thật hay không, nhưng cảm giác khó chịu đúng là giảm bớt đáng kể.
“Thật thần kỳ!” Cậu ôm lấy tay phải của mình, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên, “Thanh tiên sinh, anh lợi hại quá! Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
Thẩm Thanh Trúc cười nhẹ: “Đây đều là tri thức của tổ tiên.”
Nhân tiện, anh cũng nói sơ qua về hệ thống mười hai kinh mạch và huyệt vị của y học cổ đại Hoa Hạ. Dĩ nhiên, anh không mong Dư Vũ Thuận có thể hiểu hết, chủ yếu là để dời sự chú ý của đối phương.
Quả nhiên, Dư Vũ Thuận nghe mà như lọt vào sương mù.
Dù cũng mang huyết thống cổ Hoa Hạ, nhưng thời đại Địa Cầu cổ đã cách hiện tại mấy nghìn năm, ngày thường cậu cũng chẳng mấy quan tâm đến lĩnh vực này, nghe vào tai chẳng khác gì nghe thiên thư.
Nhưng cậu cũng ngại ngắt lời Thẩm Thanh Trúc, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh, đến mức quên cả cảm giác khó chịu trong người.
“A!” Một lúc sau, Dư Vũ Thuận bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn cổ Thẩm Thanh Trúc, ngập ngừng hỏi: “Đây là... vòng ức chế tin tức tố sao?”
Thẩm Thanh Trúc chớp mắt, không ngờ Dư Vũ Thuận lại để ý đến chi tiết này vào lúc này.
Anh vốn tưởng với sự chậm tiêu của Dư Vũ Thuận, có khi đến lúc hai người chia tay đối phương cũng chưa chắc phát hiện ra.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì cần giấu giếm, anh lập tức gật đầu: “Là vòng ức chế.”
Dư Vũ Thuận lập tức hoảng hốt, vội vàng lùi lại hai bước, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Thanh tiên sinh, anh... anh... anh là Omega sao?!”
Nghĩ đến chuyện trước đó mình chẳng những khoe eo cho Thanh tiên sinh xem, còn vô tư gây phiền phức cho anh hết lần này đến lần khác, Dư Vũ Thuận bỗng cảm thấy muốn ngất luôn cho xong.
Thanh tiên sinh có thấy cậu quấy rối tình dục không đây?!
Thế mà cậu lại được một Omega chăm sóc!
Trên đời này còn có Beta nào vô dụng hơn cậu không?! QAQ
Thẩm Thanh Trúc: …
“Tôi là Alpha.”
Thấy vài hành khách xung quanh liếc nhìn, Thẩm Thanh Trúc bất đắc dĩ hạ giọng nói.
Dư Vũ Thuận giật mình, theo phản xạ hỏi ngay: “Alpha cũng đeo vòng ức chế sao?”
Câu hỏi quen thuộc này lập tức gợi lại trong đầu Thẩm Thanh Trúc nỗi ám ảnh bị nhân viên nhà thuốc thao túng tâm lý khi mua hàng.
Anh ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Cậu có tiền sử dị ứng thuốc không?”
Dư Vũ Thuận ngẫm nghĩ một lúc, ngoan ngoãn lắc đầu.
Thẩm Thanh Trúc lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc chống say tàu xe, bẻ hai viên đưa cho cậu: “Trước khi lên thang máy, có thể uống một viên trước.”
“Loại thuốc này có tác dụng giảm bớt cảm giác khó chịu khi đi tàu liên hành tinh, thang máy vũ trụ hoặc du lịch tinh tế.”
“Oa, tốt!” Dư Vũ Thuận trân trọng nhận lấy viên thuốc, ánh mắt đầy cảm động nhìn Thẩm Thanh Trúc: “Thanh tiên sinh, anh đúng là người tốt! Tôi chưa từng gặp Alpha nào ôn nhu như anh!”
Thẩm Thanh Trúc chỉ cười, thấy cậu đã khá hơn, liền giục Dư Vũ Thuận tiếp tục thực hiện các bài kiểm tra thích ứng.
Sau vài lần thử nghiệm, nhờ ăn đường và kiên trì xoa bóp huyệt vị, cuối cùng Dư Vũ Thuận cũng miễn cưỡng vượt qua được cửa ải này.
Đến lúc hai người chuẩn bị chia tay.
“Tôi có thể xin thông tin liên lạc của anh không?” Trước cổng kiểm tra an ninh, Dư Vũ Thuận lấy hết can đảm hỏi.
Thẩm Thanh Trúc chạm quang não với cậu, trao đổi thông tin liên lạc.
Dư Vũ Thuận lập tức vui vẻ đến mức suýt hét lên, siết chặt viên thuốc chống say trong tay, liên tục vẫy tay chào tạm biệt.
……
Tiễn đưa cậu bạn nhỏ khiến người ta nhọc lòng xong, sau khi phát hiện không ít tình huống bất ngờ từ Dư Vũ Thuận, Thẩm Thanh Trúc quyết định lập tức viết một bài “Hướng dẫn ra ngoài mùa khai giảng.”
Anh nhờ Duẩn Tiêm tra cứu trên Tinh Võng những năm gần đây, xem các tân sinh viên thuộc các giới tính đã bàn luận những gì về việc ra ngoài trong mùa khai giảng.
Đây là một công trình khổng lồ, may mà Duẩn Tiêm có khả năng tính toán xuất sắc. Chẳng mấy chốc, nó đã lọc và hiển thị một lượng lớn dữ liệu trước mặt Thẩm Thanh Trúc, phân loại theo ba giới tính ABO.
Thẩm Thanh Trúc đọc lướt nhanh như gió, không ngoài dự đoán, trong số các bài đăng, dữ liệu của Beta chiếm phần lớn, tiếp theo là Alpha.
Còn Omega? Trên Tinh Võng, gần như rất hiếm thấy các bài thảo luận của bọn họ về chuyện ra ngoài khi khai giảng, chứ đừng nói đến việc viết những bài hướng dẫn chi tiết như Beta.
Thực tế, đây là một hiện tượng khá kỳ quặc.
Số lượng Omega tuy ít, nhưng đó chỉ là so sánh tương đối.
Trong tổng dân số khoảng 500 tỷ người của Đế quốc Lehmann, Omega chiếm 3%, tức là cũng có gần 15 tỷ người.
Thế nhưng, ngoài những Omega hoạt động trong giới giải trí hoặc được gia tộc chống lưng nên thường xuyên xuất hiện trên Tinh Võng, phần lớn Omega đều kín tiếng đến mức gần như mai danh ẩn tích.
Nguyên nhân là vì, do sở hữu thể chất sinh sản vượt trội, trong lịch sử, Omega từng bị giới quyền quý săn đuổi như một loại "tài sản" để cải thiện chất lượng gen hậu duệ.
Dù 300 năm trước, Đế quốc đã ban hành luật bình đẳng giới tính ABO, nhưng cho đến nay, sở hữu một hoặc nhiều Omega chất lượng cao vẫn là biểu tượng địa vị của giới quyền quý.
Một khi gả vào giới quyền quý, cuộc sống của Omega sẽ bị kiểm soát chặt chẽ, trở thành công cụ sinh sản hơn là một cá thể độc lập.
Dù có kết hôn với một Alpha bình thường, trong Đế quốc nơi "bệnh Alpha thẳng nam giai đoạn cuối" hoành hành, Omega sau khi kết hôn cũng hiếm khi được Alpha cho phép xuất đầu lộ diện. Thậm chí, ngay cả khi lên tiếng trong các buổi tọa đàm công khai, bọn họ cũng dễ bị Alpha trách cứ.
Chính vì thế, mới dẫn đến tình trạng trên Tinh Võng của một Đế quốc rộng lớn như vậy, mà tập thể Omega gần như im lặng.
Nhưng việc Omega không lên tiếng không có nghĩa là họ không có suy nghĩ và băn khoăn.
Ngược lại, phần lớn Omega được hưởng nền giáo dục tốt, tài năng xuất sắc, đồng thời cũng nhạy cảm và hay lo âu hơn người.
Thẩm Thanh Trúc đã từng gặp rất nhiều Omega như vậy.
Nhưng nỗi thống khổ và hoang mang của họ không ai quan tâm, cũng không ai giải đáp.
Cũng vì lý do đó, anh vẫn luôn cố gắng phổ cập khoa học về cuộc sống hằng ngày của Omega, mong có thể giúp đỡ những người giống như mình.
May mắn thay, hiện tại không còn là thời kỳ tồi tệ nhất.
Sau khi luật bình đẳng ABO được đưa vào hiến pháp, ngày càng có nhiều Omega trẻ tuổi hoạt động bên ngoài hơn.
Đặc biệt là những người vừa hoàn thành lần phân hóa thứ hai, họ vẫn chưa bị xã hội nhồi nhét vào khuôn khổ định sẵn của Omega, Beta hay Alpha.
Mọi thứ vẫn còn kịp thay đổi.