Sau khi Tôn Thất Bách rời đi, Ngô Quyện theo kế hoạch, đi dạo quanh toàn bộ trang viên, ít nhất phải hiểu rõ về nơi này.
Nơi đây bị bỏ hoang nhiều năm, cỏ cây bên ngoài mọc hoang dại, che khuất đi diện mạo ban đầu. Hầu hết các phòng ở tầng một và tầng hai của tòa nhà chính cũng chưa được dọn dẹp, chỉ có một vài nơi cần thiết cho sinh hoạt được sắp xếp lại. Phía trên còn có tầng ba, nhưng có lẽ chưa được sử dụng, Ngô Quyện cũng không lên đó để hít bụi.
Ngôi nhà này thực sự rất lớn, sau khi kiểm tra xong, đã đến buổi tối.
Ngô Quyện trở về phòng mình, lúc đến cậu không định ở lâu nên hành lý rất ít, sắp xếp cũng không tốn công sức gì, chỉ là thiếu khá nhiều thứ.
Trên bức tường gần giường có vài chấm đen không nhỏ, không giống vết mốc.
Ngô Quyện ban đầu chỉ liếc nhìn, bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó, ánh mắt quay trở lại.
Đen kịt, méo mó, giống như quái vật, không biết có bao nhiêu chân—
Ngô Quyện đột nhiên lạnh toát sống lưng, cảm giác như bị người ta hắt một xô nước lạnh vào mặt, thần kinh lập tức căng thẳng.
—Côn trùng.
Ngô Quyện mặt không biểu cảm, lùi ra khỏi phòng, "Bịch" một tiếng đóng sầm cửa lại, với tốc độ mà bình thường cậu không bao giờ có được, cậu chạy xuống lầu.
Ngô Quyện thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng đó lần nữa.
Khi còn nhỏ, Ngô Quyện không được gan dạ cho lắm, nói chính xác là rất nhát gan. Đối với những thứ có hình dáng kỳ lạ, cậu đều rất sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy là sẽ khóc. Khi lớn lên, nhiều khuyết điểm đã được khắc phục, nhưng cậu vẫn rất sợ ôn trùng.
Nhưng cậu không sợ tất cả côn trùng, những loài trông đẹp mắt, như bướm hay chuồn chuồn, thì không sao. Nhưng những loài có hình dáng xấu xí sẽ khiến Ngô Quyện liên tưởng đến những thứ không thích hợp.
Và bây giờ, Ngô Quyện ngồi ở một bên ghế sofa, nghiêm túc suy nghĩ, cậu phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể thuê công ty diệt côn trùng đến dọn dẹp căn nhà này.
"Ngô Quyện."
Đột nhiên có người gọi tên cậu, Ngô Quyện ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng của giọng nói.
Chiếc xe lăn dừng ở mép tầng hai, Chu Huy Nguyệt khẽ cụp mắt xuống, nhìn xuống tầng dưới.
Giọng anh rất lạnh, hỏi thờ ơ: "Không về phòng à?"
Tiếng động lúc nãy lớn đến mức gần như sắp làm hỏng sàn gỗ đã lung lay sẵn.
Ngô Quyện đáp trả qua loa: "Không muốn về."
Chu Huy Nguyệt đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối, nói: "Trời sắp tối rồi. Không đi ngủ sao?"
Ngô Quyện vẫn còn đắm chìm trong ký ức đáng sợ bị côn trùng bao vây, giọng điệu rất tệ khi nói: "Tôi thích ngủ ghế sofa thì không được sao?"
Tính khí hơi xấu.
Sau giây phút im lặng, Chu Huy Nguyệt cười khẽ: "Ngô Quyện, trong tiêu chuẩn chọn hôn phu của cậu có yêu cầu cung cấp môi trường ngủ yên tĩnh thoải mái không?"
Nghe như một câu đùa, nhưng khi được Chu Huy Nguyệt hỏi, lại nghe vô cùng nghiêm túc. Ngô Quyện sững người, mãi sau mới phản ứng lại, câu nói này xuất phát từ cái cớ tùy tiện tìm ra hôm qua.
Nhưng cậu không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy, do dự "ừm" một tiếng: "Có... chắc vậy."
Chu Huy Nguyệt ngồi trên xe lăn, không thể xuống lầu, chỉ có thể nói chuyện qua cầu thang, anh hỏi: "Vậy chuyện gì thế?"
Giọng nói của anh hòa với làn gió tối ấm áp, dường như không còn lạnh lẽo nữa.
Mặt Ngô Quyện cũng bị thổi nóng lên: "Tôi ghét côn trùng."
Trong phòng có côn trùng.
Ba phút sau, Ngô Quyện đứng trước cánh cửa phòng đã đóng, mới hiểu ra, thì ra là có người chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu rồi.
Nghĩ thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ, tâm hồn Ngô Quyện phiêu du bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi cửa lại mở ra, cậu cúi đầu nhìn Chu Huy Nguyệt xuất hiện trước mắt, chậm nửa nhịp nói: "Cảm ơn."
Xe lăn lùi lại một chút, hai người giữ khoảng cách thích hợp, Chu Huy Nguyệt nói: "Lưới chống muỗi bị hỏng, mở cửa sổ sẽ có côn trùng bay vào."
Dù sao thì căn nhà cũng đã nhiều năm không được sửa sang, xuất hiện những vấn đề nhỏ như vậy là chuyện thường tình, nhiều phòng ngay cả kính cũng vỡ rồi.
Ngô Quyện vừa nghĩ đến côn trùng là da đầu tê dại, khẩn thiết muốn gia cố thêm một lớp bảo vệ cho cửa sổ, cậu nhớ ra hôm nay nhìn thấy trong phòng chứa đồ ở tầng một còn giữ lại dụng cụ sửa chữa từ nhiều năm trước.
Cậu xuống lầu lấy dụng cụ, khi lên thì Chu Huy Nguyệt vẫn chưa đi.
Trời sắp tối, một nửa mặt trời còn sót lại trên đường chân trời.
Gương mặt nghiêng của Ngô Quyện phản chiếu trong ánh hoàng hôn, ngón tay cậu thon dài trắng trẻo, đầu ngón tay dính một chút bụi phấn, cầm chiếc búa lốm đốm vết tích lâu ngày không dùng đến, có vẻ rất không phù hợp, chỉ cần sơ ý là sẽ bị thương.
Chu Huy Nguyệt nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Để tôi làm cho."
Ngô Quyện vẫn đang loay hoay làm thế nào để đóng lưới chống muỗi lên, nhưng cũng không thể để một người bệnh làm việc nặng nhọc như vậy cho mình.
Cậu nói: "Không cần đâu."
Chu Huy Nguyệt ngẩng mắt, bình tĩnh nói: "Chẳng phải đó là yêu cầu của cậu đối với vị hôn phu sao?"
Ngô Quyện: "..."
Lại bị chính lời mình nói làm cho á khẩu.