Sau khi lựa chọn kỹ càng một số bình luận, Ngô Quyện gọi điện cho Lộ Thủy Thành.
Lộ Thủy Thành nhấc điện, câu đầu tiên đã hỏi: "Quyện Quyện, đã gặp Chu Huy Nguyệt chưa?"
Ngô Quyện lập tức phàn nàn với bà: "Đã gặp rồi. Nhưng chiều nay anh ta bệnh không tỉnh táo, con thậm chí không thể nói chuyện hủy hôn với anh ta."
"Bây giờ quá muộn rồi, không về được nữa, con vẫn đang ở trong ngôi nhà tồi tàn này."
Lộ Thủy Thành nói: "Không vội, ngày mai nói cũng không muộn. Nói rõ với anh ta là quan trọng nhất."
Ngô Quyện giả bộ khó chịu, bực dọc nói: "Môi trường ở đây quá tệ, con thực sự không thể ở lại."
Lộ Thủy Thành lấp liếm: "Đợi việc này xong, để anh trai con dẫn con đi chơi."
Ai muốn đi chơi với Ngô Hoài chứ, Ngô Quyện nghĩ trong lòng.
Đúng lúc Lộ Thủy Thành tỏ ý muốn cúp điện thoại, Ngô Quyện kịp thời ngắt lời bà ta: "Nhưng mà con... đã thấy một số tin tức, không biết có nên cho mẹ xem không?"
Lộ Thủy Thành nghe cậu phàn nàn một hồi, đã không kiên nhẫn, giả vờ kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngô Quyện gửi những ảnh chụp màn hình vừa rồi cho Lộ Thủy Thành, cậu mặt không biểu cảm, nhưng lời nói lại như thể bị hoảng sợ, giọng hơi run: "Bác Chu có giận không ạ?"
Lộ Thủy Thành mở ảnh ra, thấy những lời trên đó, lưng bỗng lạnh toát.
Tuy không nhắc đến nhà họ Ngô, nhưng người tinh mắt nhìn một cái là biết bên mình lại quá vội vàng.
Khi đó, đang ở nước ngoài đột nhiên nghe tin Chu Huy Nguyệt gặp tai nạn xe, bà ta hoảng loạn, nhất thời mất bình tĩnh, chỉ muốn nhanh chóng hủy bỏ hôn ước. Nhưng hiện giờ người ngoài đều đã biết, tin đồn đã lan ra, nên không thể vội vàng được nữa.
Dù Chu Hằng thực sự không quan tâm đến đứa trẻ này, nhưng ông ta tuyệt đối không muốn bị mất mặt.
Và trong bao nhiêu năm qua, dựa vào mối quan hệ này, nhà họ Chu và nhà họ Ngô vẫn có không ít hợp tác. Bà ta và chồng đều không muốn đắc tội với Chu Hằng.
Bây giờ Ngô Quyện đến chỗ Chu Huy Nguyệt, không bằng để cậu ở lại chăm sóc Chu Huy Nguyệt, làm cho có vẻ. Đợi khi sóng gió bên ngoài lắng xuống, sẽ có những chuyện khác thu hút sự chú ý của mọi người, lúc đó mới âm thầm hủy hôn ước, như vậy sẽ không ai có thể chỉ trích được.
Nghĩ đến đây, Lộ Thủy Thành nói: "Con nói đúng, việc này không thể vội vàng, nếu không người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"
Bà ta thu lại vẻ sốt ruột, dịu dàng an ủi: "Quyện Quyện, khổ cho con rồi, cứ ở đó thêm một thời gian nữa nhé. Xem như là kỳ nghỉ sau kỳ thi đại học vậy."
Nghe câu này, Ngô Quyện nhìn về phía đèn treo, rất đáng yêu ra hiệu OK. Kế hoạch dễ dàng thành công.
Sau đó, cậu giả vỡ miễn cưỡng đồng ý.
Mà bên kia, Lộ Thủy Thành vẫn đang suy ngẫm về cuộc đối thoại vừa rồi, hơi nghi ngờ hỏi: "Ngô Quyện có nhiều suy nghĩ như vậy sao?"
Bà ta không hy vọng Ngô Quyện có quá nhiều suy nghĩ, đến lúc đó thoát khỏi tầm kiểm soát, không phải là chuyện tốt.
Quản gia Từ an ủi Lộ Thủy Thành: "Phu nhân đừng lo. Dù cậu ta nghĩ nhiều đến đâu, lòng vẫn ở bên phu nhân."
Lộ Thủy Thành gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Quyện nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Có lẽ là quá mệt mỏi, đêm nay Ngô Quyện không mơ thấy ác mộng. Cậu mơ thấy đôi mắt của Chu Huy Nguyệt, một lần nữa. Nhưng không phải ở hoàng hôn đó, mà là vào buổi chiều này, anh quay đầu lại, nhìn về phía mình.
Căn phòng yên tĩnh tột cùng.
Giọng nói của Ngô Quyện hơi mơ hồ, truyền ra qua chiếc điện thoại cũ kỹ, trở nên hơi rè rè.
Trong phòng khách có duy nhất một chiếc ghế sofa, Tôn Thất Bách mỗi lần đến, đều dừng lại ở đó.
Vì vậy trong ghế sofa đã được lắp máy nghe lén.
Chu Huy Nguyệt chống đầu, thờ ơ lắng nghe từng câu nói của Ngô Quyện.
Quay trở lại thời điểm trước hai mươi hai tuổi, ấn tượng của Chu Huy Nguyệt về Ngô Quyện rất ít, anh xếp đối phương vào loại người không cần quan tâm, không thể gây ra bất kỳ trở ngại nào cho những việc anh muốn làm.
Nhà họ Ngô coi cậu như một quân cờ bỏ đi, dùng cho nỗ lực cuối cùng, sau khi thất bại đã vứt bỏ không chút do dự.
Chu Huy Nguyệt rất bận, không rảnh để xử lý một việc nhỏ như vậy. Lúc đó Ngô Quyện đã bệnh đến mức không thể ngồi dậy, Chu Huy Nguyệt tiện miệng dặn một câu, bảo cậu đừng đi lại lung tung, cũng đừng có ý đồ gì bất hợp pháp. Mãi đến vài tháng sau, Chu Huy Nguyệt mới nhớ ra có một người như vậy, bác sĩ nói cậu sắp chết.
Chu Huy Nguyệt đã đến gặp cậu lần cuối. Trong mắt Ngô Quyện không còn sự căm hận khó giấu như trước kia, trong vắt như hồ nước mùa xuân, một cái nhìn có thể thấy tận đáy.
Cậu đã chết. Chết ngay trước mặt Chu Huy Nguyệt.
Có một giây, Chu Huy Nguyệt đã có cảm giác gần như tiếc nuối.
Có lẽ là vì đôi mắt đó.
Và lúc này đây Ngô Quyện dường như khác rất nhiều so với ấn tượng của anh.
Nếu Ngô Quyện là người trở về từ cõi chết, cậu sẽ làm gì?
Giết anh, trực tiếp nói cho những người ở Bạch Thành biết những gì xảy ra sau mười mấy năm.
Hoặc lợi dụng anh, giống như cậu từng giả vờ ngoan ngoãn để trộm tài liệu.
Bất kể là gì, dường như đều không liên quan gì đến cách làm hiện tại, Ngô Quyện đã chọn cách kiêu ngạo và đột ngột xông vào đây.
Không biết đã qua bao lâu, từ điện thoại lại truyền ra một chuỗi âm thanh rất nhẹ, rất mơ hồ.
Chu Huy Nguyệt tăng âm lượng lên một chút, lắng nghe kỹ hơn lúc trước.
Ba phút sau, Chu Huy Nguyệt nhận ra đó là tiếng thở của Ngô Quyện.
Cậu đã ngủ, vô tình tựa vào gần máy nghe lén.
Bình tĩnh, mềm mại, như thể rất dễ bị đánh thức.
Chu Huy Nguyệt cũng nhắm mắt lại, không hiểu sao nghĩ rất nhiều.
Anh không quá quan tâm đến cuộc sống đã từng trải qua, sau khi tỉnh dậy, từng bước giải quyết những chuyện quá khứ.
Mọi thứ đã xảy ra, báo thù cũng là điều không thể tránh khỏi.
Sẽ không quá khó, nhưng dường như cũng không dễ dàng, chỉ là rất nhàm chán.
Ngô Quyện gọi tên anh, Chu Huy Nguyệt quay đầu nhìn người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.
Đôi mắt trong, đôi môi đỏ, làn da trắng như tuyết.
Mỗi màu sắc đều thuần khiết và nồng nhiệt, như thể là hiện thân của mùa hè.