Sau khi trở lại Bạch Thành, Ngô Quyện vẫn thường xuyên liên lạc với bà Lưu.
Vì có lần cần vận chuyển xe lăn, cậu cũng quen biết với chú Trương ở cửa hàng tạp hóa. Sau này, mỗi khi gửi đồ cho bà Lưu, mọi chuyện đều trở nên tiện lợi hơn nhiều.
Vẫn giống như những lần ngồi dưới gốc cây hoè, bà Lưu lúc nào cũng có vô vàn câu chuyện thú vị để kể.
Bà nói mùa thu năm nay táo đã chín. Ông Lưu trải một tấm vải trắng ở sân sau, cầm gậy tre đập mạnh một cái, khiến tất cả táo đều rơi xuống. Táo không lớn, vỏ có màu vàng nhạt, lốm đốm đỏ, không ngọt bằng táo bán ngoài chợ, nhưng lại có một vị thanh mát, để lại dư vị ngọt hậu. Hai ông bà già cũng không ăn hết, bèn chia cho người trong thôn. Chỉ tiếc là Ngô Quyện không ở đây để nếm thử. Những món ngon lạ miệng, nếu quá thời gian là không còn nữa, bà lúc nào cũng muốn cậu được thử một chút.
Nói xong, bà lại thở dài, tự an ủi mình: "Ôi, trẻ con lo học hành quan trọng hơn."
Ngô Quyện nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ý kiến. Táo không dễ hỏng, có thể nhờ chú Trương ở cửa hàng tạp hóa mang ra thị trấn, gửi chuyển phát nhanh đến đây.
Bà Lưu hỏi: "Thế phí gửi có đắt lắm không? Có phải là bỏ lắm công sức chỉ để đổi lấy một món đồ nhỏ không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT