Tôi bật cười:

“Vậy còn Thẩm Thanh Thanh? Còn đứa con trong bụng cô ta? Anh định xử lý thế nào?”

Thấy tôi không từ chối ngay lập tức, mắt hắn lóe lên một tia vui mừng, vội vã nói:

“Đợi đứa bé sinh ra, anh sẽ đưa nó đi nơi khác nuôi, tuyệt đối không để em nhìn thấy.”

“Còn Thanh Thanh, anh sẽ đá cô ta đi. Dù sao anh cũng đã tốn không ít tiền cho cô ta rồi, cô ta nên biết đủ.”

Tôi nhướn mày:

“Nhưng chẳng phải anh từng nói yêu cô ta nhất sao? Nói rằng cả đời này chỉ yêu một mình cô ta?”

Tôi cố ý tỏ ra khó hiểu.

“Anh lừa cô ta thôi! Người anh thực sự yêu là em.”

Hắn nhìn tôi đầy thâm tình.

“Mộng Mộng, chúng ta lớn lên bên nhau, anh biết rõ tình cảm của em dành cho anh. Và thật ra, anh cũng luôn yêu em.”

“Chỉ là anh là tổng giám đốc, đối diện với quá nhiều cám dỗ, đôi khi không thể kiểm soát bản thân.”

“Nhưng sau khi chúng ta kết hôn, mọi thứ sẽ thay đổi. Hai công ty có thể hợp nhất, có em quản anh, anh sẽ không lăng nhăng nữa, chỉ yêu một mình em!”

Nói đến đây, hắn ta quỳ một gối xuống trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết:

“Mộng Mộng, lấy anh đi, anh sẽ yêu em cả đời!”

Ọe!

Tôi thực sự muốn nôn!

Sao trước đây tôi lại không phát hiện ra hắn vô liêm sỉ đến thế này?!

Tôi vỗ tay chậm rãi:

“Tần Dung, phải công nhận, anh khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Hắn cau mày:

“Ý em là gì?”

“Ý tôi là, tôi sẽ không lấy anh.”

“Anh từ đâu đến thì lăn về đó đi!”

“Tại sao?!”

Hắn kinh ngạc!

“Chẳng phải em luôn yêu anh sao? Cưới anh là ước mơ lớn nhất của em mà?”

Tôi cười lạnh:

“Nhưng giờ tôi không yêu anh nữa.”

“Mỗi hành động của anh, mỗi lần anh chạm vào tôi, đều khiến tôi thấy buồn nôn!”

Sắc mặt hắn tối sầm lại, đột nhiên đứng bật dậy:

“Trần Mộng, đừng có không biết điều!”

“Nếu không phải vì công ty, cô nghĩ tôi sẽ đến tìm cô, sẽ hạ mình cầu xin cưới cô sao?”

“Trong lòng tôi, cô chẳng bằng một góc của Thanh Thanh, thậm chí không đáng để so với một sợi tóc của cô ấy!”

Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy trêu chọc:

“Vậy sao? Cô ta thực sự tốt như vậy?”

“Nhưng anh chắc chứ? Chắc rằng cô ta thực sự yêu anh, thực sự muốn sinh con cho anh?”

Hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo:

“Đương nhiên! Cô ấy yêu tôi, cô ấy—”

Không đợi hắn tự luyến xong, tôi bật điện thoại, mở đoạn ghi âm.

“Hai mươi triệu! Chỉ cần hai mươi triệu, tôi sẽ nhường Tần Dung cho chị.

“Tôi cũng sẽ phá thai, biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời hai người.”

Giọng nói của Thẩm Thanh Thanh vang lên rõ mồn một trong văn phòng.

Tần Dung sững sờ, sau đó nhíu chặt mày:

“Cô lấy đoạn ghi âm này từ đâu?!”

Tôi đặt ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”:

“Im lặng, nghe tiếp đi!”

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục.

“Tôi không yêu anh ta, tôi yêu tiền của anh ta.”

“Không thể cho tôi danh phận, cũng chẳng cho tôi tiền, vậy tôi còn sinh con cho anh ta làm gì?”

“Chỉ cần có đứa bé trong bụng, tôi nói gì anh ta cũng tin.”

Từng câu, từng chữ vang lên rõ ràng.

Tần Dung mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, gào thét điên cuồng:

“Đồ đàn bà thối tha! Tao phải giết cô ta!”

Tôi cất điện thoại đi, giọng đầy mỉa mai:

“Anh tưởng mình có thể khống chế cô ta, nhưng thực tế, từ đầu đến cuối, chính anh mới là kẻ bị cô ta chơi như con rối.”

“Tần Dung, anh chẳng khác nào một gã hề, chỉ khiến người ta cười nhạo.”

“Aaaaa!”

Hắn gào lên, mắt đỏ ngầu, trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Tại sao cô không nói cho tôi biết sớm hơn?!”

Tôi nhún vai, giọng hờ hững:

“Tại sao tôi phải nói cho anh? Chúng ta đâu còn liên quan gì.”

“Anh có khống chế được Thẩm Thanh Thanh hay bị cô ta lừa, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”

“Nếu hôm nay anh không đến đây làm tôi thấy ghê tởm, tôi cũng chẳng cần phải đưa đoạn ghi âm này ra.”

Tần Dung nghiến răng:

“Đồ đàn bà độc ác! Cô cũng chỉ đang cười nhạo tôi như cô ta mà thôi!”

Tôi lạnh giọng:

“Không ai rảnh để cười nhạo anh. Chẳng qua là anh tự làm tự chịu.”

“Chính sự tự cao, tự đại của anh đã khiến anh mất tất cả.”

“Anh!”

Nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, tôi nở nụ cười nhạt:

“Thay vì ở đây nổi điên với tôi, sao không về nhà kiểm tra thử xem?”

“Biết đâu, lúc này Thẩm Thanh Thanh đã ôm tiền chạy trốn rồi.”

Mắt hắn lóe lên tia hoảng loạn, rồi lao ra khỏi văn phòng như một cơn lốc.

Tôi chậm rãi thu dọn bàn làm việc, sau đó cầm chìa khóa xe rời đi.

Tất nhiên là đi xem kịch hay.

Khi tôi đến nơi, Tần Dung đang điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, miệng không ngừng gào thét:

“Con đàn bà chết tiệt! Tao phải giết mày!”

Bố mẹ hắn cố gắng ngăn cản nhưng vô ích.

Hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao.

“Không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Thẩm Thanh Thanh bỏ trốn rồi?”

“Không thể nào, cô ta đang mang thai mà!”

“Thai thì sao? Nhiều phụ nữ vẫn bỏ chạy khi mang thai đấy thôi. Nhìn hắn ta điên cuồng thế kia, chắc tám phần là bị đá rồi!”

Tôi nghe xong thì thầm nghĩ, Thẩm Thanh Thanh quả thật rất nhanh nhạy.

Nếu chậm thêm một chút, chắc chắn cô ta đã bị con thú điên này xé xác.

Lúc này, bố mẹ Tần Dung chạy đến trước mặt tôi, vẻ mặt cầu xin:

“Mộng Mộng, con khuyên nhủ Tiểu Dung đi!”

“Mộng Mộng, nó phát điên rồi! Bố mẹ không thể khuyên được, con giúp nó bình tĩnh lại đi!”

Tôi lễ phép nở một nụ cười, rồi lạnh lùng từ chối:

“Xin lỗi, hai người tìm nhầm người rồi.”

“Tôi chẳng giúp được gì cả!”

Đúng lúc này, Tần Dung từ trong bếp bước ra, trên tay cầm theo một con dao lớn.

Sắc mặt hắn méo mó vặn vẹo, tay cầm dao vung loạn xạ:

“Đồ đàn bà khốn nạn! Mày dám lừa tao! Tao phải giết mày!”

“Kẻ nào dám lừa tao, đều phải chết!”

Hàng xóm xung quanh hoảng sợ, vội vàng lùi lại.

Ngay cả tôi cũng giật mình, không ngờ cú sốc này lại khiến hắn ta hóa điên đến vậy.

“Tiểu Dung, con bình tĩnh lại!”

Mẹ hắn vội lao lên cản, nhưng bị hắn chém một nhát vào cánh tay.

“Mau gọi cảnh sát!”

Có người hét lên hoảng loạn.

Không lâu sau, cảnh sát ập tới, khống chế và bắt giữ Tần Dung.

Xe cấp cứu cũng nhanh chóng đưa mẹ hắn đi bệnh viện.

Hàng xóm xung quanh thở dài:

“Haiz… một gia đình từng tốt đẹp như vậy, sao lại tan nát đến mức này chứ?”

Tôi đứng đó, lạnh lùng cười nhạt.

Tự làm, tự chịu!

Sau này, tôi nghe nói ở trong đồn cảnh sát, Tần Dung vẫn không ngừng la hét.

Hắn ta gào lên đòi giết Thẩm Thanh Thanh, thậm chí gây náo loạn đến mức bị bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh tâm thần nặng.

Kết quả, hắn ta bị đưa vào trại tâm thần.

Còn bố mẹ hắn, sau khi chịu đả kích vì con trai vào viện tâm thần, cháu đích tôn thì chẳng thấy đâu, cũng nhập viện vì sốc nặng.

Nhưng không ai chăm sóc, họ bị y tá và nhân viên bệnh viện bắt nạt, không chỉ bị đánh mắng, mà còn bị ép ăn thức ăn thừa, quần áo bẩn thỉu không ai giặt.

Tôi không hề thấy thương hại.

Gieo nhân nào, gặt quả nấy.

Họ rơi vào bước đường này, chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân mình!

Tôi mua lại công ty của họ, bơm vốn vào để vực dậy, khiến nó hồi sinh mạnh mẽ và phát triển vượt bậc.

Hai năm sau, tôi trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố, được ngưỡng mộ và kính nể.

Cư dân mạng còn gọi tôi là “Đệ nhất bạch phú mỹ” của thành phố!

Tương lai của tôi tràn ngập ánh sáng và hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play