“Vương huynh thật là tài hoa.” Thích Lan nhìn bài thơ trong tay và khen tặng.
Vương Toản hếch hếch cằm và mỉm cười: “Hôm nay Thích huynh chớ có giấu dốt đó.”
“Đương nhiên.” Thích Lan xòe quạt xếp và phe phẩy, bộ dạng như đã đoán trước tất thảy.
Tới vòng thứ ba rốt cuộc rượu cũng dừng trước mặt Thích Lan. Hắn cầm chén rượu và ngửa đầu uống cạn một hơi. Rồi sau đó hắn múa bút vẩy mực. Cũng là một động tác ấy nhưng Vương Toản thì hào sảng còn Thích Lan thì uyển chuyển tao nhã, mỗi người một vẻ, không ai kém ai.
Tần Ngộ đón lấy bài thơ và khen ba tiếng liên tiếp. Cậu nhìn về phía Thích Lan, đôi mắt sáng ngời, miệng cười tươi: “Lan huynh tài hoa hơn người, chỉ trong giây lát đã viết được bài thơ như gấm, đệ quá kính nể huynh.”
Thích Lan ngẩn ra và nhìn cậu sau đó phát hiện ánh mắt Tần Ngộ tuy sáng nhưng không có tiêu cự, “Ngộ đệ?”
Tần Ngộ ngây ra một lát mới đáp lại: “Lan huynh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play