Tới năm sau Tần Ngộ cảm nhận rõ không khí trong lớp sôi trào lên. Điều này cũng dễ hiểu bởi không bao lâu nữa là tới thi huyện.
Đàm tú tài rất tin tưởng trình độ của học sinh lớp Giáp nên trong lời nói cũng cổ vũ bọn họ tham gia thi. Có điều lúc nhìn tới Tần Ngộ ông lại do
dự.
Năm nay Tần Ngộ mới 10 tuổi, từ nhỏ thân thể lại yếu ớt nên Đàm tú tài lo lắng Tần Ngộ không chịu nổi sẽ để lại bóng ma tâm lý thì hỏng.
So với cái này thì số tiền cần chi tiêu cho việc đi thi không phải thứ đáng lo nhất. Lòng ông muốn khuyên Tần Ngộ không cần thi lần này nên gọi riêng cậu tới thư phòng nói chuyện.
Tần Ngộ biết ý tốt của Đàm tú tài nhưng vẫn chắp tay nói: “Phu tử, nam nhi 12 tuổi là có thể được đăng ký hộ riêng. Nếu kể cả tuổi mụ thì con cũng gần 12 rồi. Hơn nữa con đường khoa cử lâu dài, nếu ngay cả thi huyện mà con cũng sợ thì về sau làm sao có thể bước cao hơn?”
Cậu khom người vái chào thật sâu: “Phu tử mang theo tấm lòng yêu thương khiến con vô cùng cảm động. Nhưng đại trượng phu đứng trên đời này không thể sợ khó khăn mà phải đối mặt với nó. Mong phu tử hiểu và ủng hộ con.”
Đàm tú tài nhìn thiếu niên đang khom người trước mặt mình và chậm rãi vuốt râu. Trong mắt ông vừa có vui mừng cũng có thương tiếc: “Được rồi, con trở về bàn với mẹ mình đi.”
Ý là ông đã đồng ý nhưng còn phải xem Trương thị bên kia nghĩ thế nào. “Con cảm ơn phu tử. Con xin lui xuống trước.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT