Vào lúc nghỉ đông Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh đi theo Tần Ngộ tới chùa Thù An. Đáng tiếc hai người họ không có hứng thú với kinh Phật nên tình nguyện đi dạo chùa trong trời giá lạnh cũng không muốn ở trong phòng nghe trụ trì giảng kinh.
Trụ trì cũng không miễn cưỡng mà để bọn họ muốn chơi gì thì chơi. Triệu Cẩm Đường cười hì hì và cảm ơn sau đó lập tức vọt ra ngoài, trước khi đi còn dắt con lừa con của Tần Ngộ.
Con lừa con này đúng là đáng yêu và thông minh. Đôi mắt nó ngập nước, bộ dạng cực kỳ dễ thương. Triệu Cẩm Đường rất thích nó bởi cậu lớn từng này rồi nhưng chưa từng thấy con vật nào thông minh như thế.
Cậu vuốt lông cho con lừa và nhân cơ hội xoay người cưỡi nó, “Hê! Hôm nay cuối cùng ta cũng cưỡi được con lừa này. Mày cũng kiêu ngạo lắm!”
Kết quả cậu còn chưa kịp thu lại đắc ý thì con lừa đã đá chân sau và kêu to, “Beeeee —— beeeeeee ——”.
Tần Hoài Minh hoảng sợ và thúc giục cậu: “Triệu Cẩm Đường, đừng đùa nữa, mau xuống dưới đi.”
“Đã biết, đã biết.” Ngoài miệng Triệu Cẩm Đường có vẻ không kiên nhẫn nhưng thật ra chỉ đang giả bộ. Lòng cậu thực sự hoảng hốt. Không biết có phải con lừa này nghe hiểu lời cậu nói hay không nhưng nó cũng từ từ bình tĩnh lại. Triệu Cẩm Đường không dám nhùng nhằng mà vội tuột xuống.
Tần Hoài Minh đi tới vuốt lông cho con lừa và xác định nó không giận mới quay đầu không hề nể tình cười nhạo Triệu Cẩm Đường: “Đáng đời!”
Triệu Cẩm Đường cũng ngượng ngùng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT