Cuối cùng đám Tần Ngộ cũng dùng con lừa đưa trụ trì về chùa. Và vì đi lại mất chút thời gian nên nếu tiếp tục du ngoạn thì sẽ về nhà khá muộn vì thế sau khi thương lượng ba người quyết định về nhà.
Triệu Cẩm Đường hơi tiếc nuối: “Ta còn định nghỉ trưa xong sẽ chơi ở dòng suối nhỏ một lát, có khi lại bắt được con cua hoặc con cá nhỏ.”
Tần Ngộ mỉm cười: “Nhưng giúp người cũng là một chuyện thú vị.”
Tần Hoài Minh vỗ vỗ rương đựng sách của Triệu Cẩm Đường và nói: “Ngươi chơi ở dòng suối nhỏ có thể lấy được lựu hả?”
Triệu Cẩm Đường cười hê hê, “Cũng phải.”
“Lựu này vừa to vừa ngọt mà trong cả trấn Trường Ninh cũng chỉ có chùa Thù An mới có.”
Vốn bọn họ cũng không dám nhận bởi họ giúp trụ trì cũng là tiện đường. Nhưng các hòa thượng ở chùa Thù An quá nhiệt tình, một hai muốn cảm ơn. Nếu không phải bọn họ thật sự không vác nổi thì các sư thầy còn định đưa một sọt lựu.
Nhưng từ đó cũng có thể thấy trụ trì là người đức cao vọng trọng và được mọi người trong chùa Thù An kính trọng.
Ba người vừa nói vừa cười và lúc về tới trấn trên đã là giờ Thân bốn khắc. Tần Ngộ vẫy tay tạm biệt bạn của mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT