Minh Lan Nhược thoáng ngẩn người, sau đó cười khẩy một tiếng: “Xem ra là ta tự lừa dối mình rồi, thì ra thúc phụ đều biết, các người biết khi nào vậy?” 
Quan Duyệt Thành khẽ thở dài: “Nếu như không có manh mối, có lẽ chúng ta không biết, nhưng Trần Ninh ở Đông Bắc truyền tin tức về tuy rằng ẩn ý, Xích Huyết có thể ẩn núp nhiều năm như vậy sẽ có một bộ hệ thống tình báo của riêng chúng ta.”
Huống chi ánh mắt Đại tiểu thư nhìn vị kia và ánh mắt hắn nhìn Đại tiểu thư đều không phải là ánh mắt nên có giữa người thân. 
Minh Lan Nhược ngồi xuống, rót cho Quan Duyệt Thành một chén trà: “Trần Ninh lúc trước vì chuyện này bị Cảnh Minh đánh một trận, cũng không oan uổng.” 
Thượng Quan Diễm Kiều tháo mặt nạ xuống, nhìn Quan Duyệt Thành: “Quan tướng quân quả nhiên là người thông minh.” 
Quan Duyệt Thành ra hiệu cho thân vệ của mình lui ra ngoài, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn: “Diễm Vương điện hạ khổ tâm đơn độc nơi chiến trường, nhẫn nhục gánh vác hai mươi năm, khiến tại hạ bội phục!” 
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười: “Quân đoàn Xích Huyết mới thật khiến bản vương bội phục, Tiêu soái bảo toàn được nhiều binh lực như vậy, mới có Tân Xích Huyết ngày hôm nay.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play