Dù đại phu không nên vì đụng chạm thân thể bệnh nhân mà thấy xấu hổ, rõ ràng là hắn cố ý!
Thương Kiều nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại đỏ mặt? Bản tọa đẹp lắm sao?”
Dường như hắn rất hài lòng khi chiếc mặt nạ bình tĩnh của nàng vỡ nát.
“Buông tay ra!” Cuối cùng nàng nhịn không nỗi nữa, cắn răng, cố gắng gạt tay mình ra.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị: “Đẹp, khá đẹp. Thì ra tiểu thái giám vô liêm sỉ nhà ngươi muốn tiểu cô nương trị bệnh kiểu này. He he, nếu vậy thì lão già này quả thật không thể chữa cho ngươi được!”
Hai người đồng loạt nhìn nhau, họ nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một gương mặt xấu xí, tràn đầy hưng phấn của lão già, không biết lão đã nhìn lén bao lâu rồi.
“Hừ!” Minh Lan Nhược cảm thấy mặt mình sắp nổ tung, gạt tay ra thuận tiện rút châm.
Thương Kiều lấy quần áo, mặc đàng hoàng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đôi chân dài của hắn duỗi ra, đá mạnh vào ông già nhỏ bé ngoài cửa sổ: “Lão già chết tiệt, chán sống rồi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT