Thương Kiều liếc nhìn chiếc hộp trong tay Minh đế, quả nhiên chỉ còn lại một viên.
Nhìn Minh đế nâng niu cẩn thận, hắn khẽ cười: “Xem ra Bệ hạ vẫn không muốn nói thật với vi thần, thần rất đau lòng.”
Minh đế sững người, vội vàng tự chứng minh trong sạch, liền bỏ viên thuốc màu đỏ đen vào miệng: “Trẫm sao có thể không nói thật, trẫm chỉ hận là đan dược này không đủ nhiều!”
Lão ta sao có thể không thích loại đan dược mà Thương Kiều đưa cho, rõ ràng biết thứ này có thể có độc, khiến lão ta nghiện ngập, nhưng lão ta căn bản không thể cai được.
Thương Kiều nhìn động tác của Minh đế thì khẽ cười: “Ý của thần là, dạo gần đây hình như Bệ hạ đang lén lút dùng đan dược của người khác đưa cho, là không tin tưởng thần sao?”
Dược tính vẫn chưa phát tác, Minh đế giật mình kinh hãi, vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên là không! Trẫm không có dùng đan dược của người khác!”
Thương Kiều nhìn bộ dạng phẫn nộ của Minh đế, hắn khẽ cười nhạo: “Bệ hạ, ngay cả người luyện đan và ‘nguyên liệu’ cho người thần cũng đã nhìn thấy, người vì sao phải giấu thần?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT