Chỉ là đôi mắt dài, hẹp và hơi xếch của hắn làm hắn trở nên thâm sâu khó đoán.
Hắn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi hơi sưng tấy của bản thân, thản nhiên nói: “Làm gì sao? Ba ngày nay bổn tọa thấy một người bệnh nặng đến mức không uống thuốc nổi nên đã từ bi giúp nàng uống nước thôi.”
Sắc mặt Minh Lan Nhược lập tức trở nên lạnh lùng – Người này đang chém gió gì vậy!
Coi như nàng đã hôn mê ba ngày nên hắn mới tốt bụng đút nước cho nàng nhưng sau đó hắn lại không thèm để ý gì mà hôn nàng, đã vậy kỹ thuật hôn còn tệ cứ như là đang ngặm giò heo vậy.
Không phải hắn thì là ai!
Minh Lan Nhược nhíu mày, nhìn hắn.
Giây tiếp theo, nàng liếc nhìn qua lò bác sơn đang phảng phất mùi trầm hương nhẹ nhàng, mùi hương giống y đúc mùi trên y phục của Vân Nghê.
Mùi hương lạnh lẽo, xa hoa mà u ám giống như người này, dường như hắn xông quần áo bằng thuốc độc.
Mùi trầm hương, trầm tĩnh an thần, loại hương thường dùng trong thư phòng và phòng ngủ…

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play