Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, không động đậy một lúc lâu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu tinh xảo của hắn, cảm nhận sự mềm mại và hơi cứng cáp bên dưới. Nàng khẽ cười và nói: “Đốc chủ đại nhân, có ai nói với ngài rằng ngài là một tuyệt phẩm không?”
Sau đó, nàng đặt những ngón tay thon dài của mình lên ngực của tuyệt phẩm, kiên nhẫn chịu đựng quá trình hắn bôi thuốc, lòng không khỏi lơ đãng nghĩ.
Hóa ra, ác ma tàn bạo và tuyệt phẩm, chỉ khác nhau ở chỗ có mặc áo quần hay không.
Minh Lan Nhược có làn da cũng rất trắng nhưng là màu trắng sữa, mang một vẻ tươi mới và đầy sức sống, khác hẳn với sắc trắng lạnh lẽo và thiếu máu của hắn.
Thương Kiều rất mê mẩn cảm giác và sự tương phản khi tay nàng đặt trên cơ thể hắn, như loài động vật máu lạnh tự nhiên bị cuốn hút bởi tổ ấm ấm áp.
Hắn vừa cẩn thận bôi thuốc cho nàng từng chút một, vừa thờ ơ mỉm cười: “Có đấy nhưng phần lớn đều đã chết rồi.”
“Ví dụ như Cố Nhị sao?” Minh Lan Nhược bắt đầu toát mồ hôi hột trên mũi, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT