Sau khi bọn họ trưởng thành thì mẫu thân không tiếp tục giảng giải đạo lý lớn không thú vị nữa mà chỉ cả ngày ăn chay niệm phật không để ý tới ai, dần dà giống như trăng sáng trên cao khó có thể với tới.
Cho dù hắn ta và đại tỷ là hai đứa con thân sinh của bà ta thì cũng không thể gần gũi nổi với mẫu thân thanh lãnh đạm bạc.
Nguyệt phu nhân múc cho hắn ta một chén canh: “Thôi, uống canh trước đi, vừa uống vừa chờ là được, miệng vết thương của con đỡ hơn chút nào chưa?”
Cố Văn Uyên gật đầu: “Đã khá hơn nhiều rồi.”
Hai người một hỏi một đáp xong thì trong phòng cũng an tĩnh lại, Nguyệt phu nhân không phải là người thích nói chuyện mà càng giống như một vị bồ tát ngồi ngay ngắn ở đó.
Cố Văn Uyên có hơi xấu hổ, uống xong canh ngồi ở chỗ kia trong không khí yên lặng khiến hắn ta đứng ngồi không yên.
Chừng một khắc sau, Nguyệt phu nhân mới liếc mắt nhìn hắn ta: “Đã sắp làm phụ thân rồi mà sao còn không ổn trọng khiến trên người có thương tích?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play