Minh Lan Nhược quay lưng lại, nắm chặt bàn tay hơi run rẩy của mình, thản nhiên nhìn hắn: “Ngài muốn nói gì, Thương Kiều, nếu ta nói ta sợ hãi, ngài muốn làm gì ta? Ngài lại phát bệnh à!”
Vừa rồi đứng ở phía sau nàng là Thương Kiều, chứ không phải Kiều Viêm.
Minh Lan Nhược không cho hắn cơ hội để phản ứng lại, tay còn lại của nàng đột nhiên nắm lấy cằm của hắn, nâng mặt ép hắn nhìn nàng.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn vào khuôn mặt có hơi vặn vẹo và quỷ dị của hắn: “Nói cho ta biết, trước đó có chuyện gì tương tự xảy ra khiến ngài đột nhiên phát tác như vậy không?”
Kiều Viêm, không, vào lúc này, sắc mặt của Thương Kiều trong nháy mắt đã mất hết cả màu máu, khuôn mặt vốn tái nhợt đã trở nên hơi xanh dữ tợn hơn.
Nữ tử lạnh lùng và vô cảm, giống như ánh mắt của đại phu khi nhìn bệnh nhân. Nhưng dường như nó có khả năng xuyên thấu trái tim con người, khiến toàn bộ sự âm u không còn chỗ trốn.
Hắn đột nhiên đứng thẳng lên, xoay người lạnh lùng nói: “Ta đi tắm rửa đây, nàng xử lý sạch sẽ chỗ này từ đầu đến cuối đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play