Đỉnh đầu cài mũ miện tử kim trân châu, khác với nam quan, nữ quan còn lớn hơn, hơn nữa còn được khảm thêm một viên trân châu cực to, hai bên phải trái còn có hai dải tua rua dài màu vàng đỏ và thủy tinh tím rủ xuống vai.
Mũ miện đi kèm với cung trang màu tím nhạt làm bằng lụa tơ tằm ôm sát eo nàng vừa thanh lịch vừa mang chút khí phách khiến cho khuôn mặt thanh tú của nàng trở nên nổi bật hơn.
Minh Lan Nhược chống cằm lười nhác cười: “Vừa thoái mái lại vừa đẹp, Kiều Viêm ơi Kiều Viêm, tay nghề của ngươi còn tốt hơn cả Xuân Hòa nữa.”
Nghe ra nàng cố ý chế nhạo mình, hắn chỉ cười nhạt rồi bưng cháo điểm tâm sáng lên cho nàng: “Tinh thần của tiểu nương nương không được tốt, búi tóc chặt quá sẽ không thoải mái, ăn chút đồ thanh đạm đi.”
Minh Lan Nhược cắn môi, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy oán khí nghiến răng nghiến lợi cười: “Tinh thần ta không tốt chẳng phải là tại ngươi sao!”
Cái tên hỗn trướng kia không biết lôi từ đâu ra một quyển [phẩm hoa đối thực lục] còn sót lại của một đại thái giám thời trước, cố chấp thử từ trang đầu tới trang cuối một lượt, may mà quyển sách đó rất mỏng chứ không hôm nay nàng đừng hòng rời khỏi giường!
Kiều Viêm ôn nhu cười nhìn nàng phát giận, dùng muỗng đút cháo cho nàng: “Chờ thân thể Đốc chủ tốt lên rồi thì sẽ không cần dùng mấy thủ đoạn không thể tả đó lấy lòng Tiểu nương nương, ngài cũng không cần phải lo lắng Đốc chủ không nghỉ ngơi tốt nữa, Tiểu nương nương vẫn nên nhanh chóng trị hết bệnh cho Đốc chủ đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play