“Nhưng nếu như vật này là Thái hậu ban tặng thì không thể là hổ phù được, Thái hậu nương nương là mẫu thân của Minh đế cơ mà, ở chỗ của phụ thân ta có đồ vật có kiểu hoa văn này, rất có khả năng là di vật trước đây của Tiêu soái.”
Trần Ninh nhíu mày, lắc đầu không tán thành nói.
Chu Như Cố quan sát vật kia, cũng nói: “Vật này nhìn thế nào cũng là đồ trang sức, không giống hổ phù mất tích đã lâu, Thái hậu cũng không có lý do gì lấy thứ đồ nhi tử của minh rất muốn có ra đưa cho đại tiểu thư.”
Trần Ninh chính là đích trưởng tử của Trần tướng quân, còn Chu Như Cố lại là đích thứ tử của Chu tướng quân, hai vị tướng quân đã phái người thừa kế mình coi trọng nhất đến bên cạnh Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược trầm ngâm lấy chiếc khóa vàng phỉ thúy xinh đẹp hoa lệ kia lại, đeo vào trong cổ áo.
“Không sao, nếu như hiện tại chúng ta không biết đây là vật gì, đợi đến khi đi Đông Bắc Cương trở về, lúc gặp mặt hai vị tướng quân Chu, Trần thì mời bọn họ kiểm tra là được.”
Đám người Trần Ninh và Chu Như Cố đồng loạt ôm quyền: “Vâng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play