Ngay cả khi đối diện với Vân Nghê vẫn luôn kiên trì ở bên cạnh mình, lúc trước hắn cũng chỉ coi nàng ta là thuộc hạ mà mình đã thiếu nợ, hắn ôm nàng ta rời đi, một là vì thật sự cho rằng Minh Lan Nhược ra tay với Vân Nghê nên hắn mới nổi giận, hai là vì lúc đó hắn cảm thân sức khỏe Vân Nghê kém như vậy là do mang thai hài tử của hắn, lại vì cứu hắn dẫn tới sinh non gây ra.
Hắn chưa bao giờ thật sự coi Vân Nghê là nữ nhân của mình.
Nghe thấy giọng điệu buồn bực của hắn, Minh Lan Nhược xoay nhẹ đầu ngón tay quanh cái tua mũ bông tinh xảo của hắn, không chút cảm xúc hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, dù sao từ lần đó về sau, ta cũng biết được làm người phải dựa vào bản thân mình nhiều hơn.”
Thương Kiều siết chặt vòng tay đang ôm quanh eo nhỏ của nàng, giọng nói khàn đặc, trầm xuống: “Nàng… có thể dựa vào ta.”
Hắn hiếm khi muốn giải thích điều gì đó, bởi vì hắn cực kỳ chán ghét thái độ của nàng đối với mình sau ngày hôm đó.
Nàng đã hoàn toàn thu lại sự quan tâm và tình cảm dành cho hắn, khi gặp hắn đã không còn những cảm giác dịu dàng, ngượng ngùng, chỉ còn lại sự “thân tình” lạnh nhạt.
Hắn chỉ có thủ đoạn đầy mình, khi đối mặt với thái độ này của nàng, lại không hề có chút lực phản kích nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play