“Ngươi là đồ tiện nhân lắm lời!” Đại trưởng công chúa Nguyên Gia nghiến răng nghiến lợi, còn muốn mắng thêm gì đó nữa.
Ở ngoài cửa lại vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Bệ Hạ, các thái y trong thái y viện đã bó tay hết cách, cũng không thể cứ khoanh tay ngồi nhìn, Minh Vương Phi đã muốn xem bệnh thì cứ để nàng ấy xem đi.”
Minh Đế nhìn thấy người đến, mặc dù sắc mặt vẫn còn rất khó coi nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn không ít: “Sao ái phi sao lại đến đây?”
Xuân Chiêu Nghi thướt tha mang hộp thức ăn vào, giọng điệu dịu dàng nói: “Nghe nói Bệ Hạ sốt ruột, nô gia cũng lo lắng, cho nên đã nấu canh thanh tâm mang đến cho Bệ Hạ.”
Mặc dù đã trở thành người đứng đầu cửu tần, Xuân Chiêu Nghi vẫn luôn tự xưng là nô gia giống như dân gian, ngọt ngào lại quyến rũ.
Minh Lan Nhược nhìn Xuân Chiêu Nghi, không biểu lộ cảm xúc cụp mắt xuống, che giấu ý cười nơi khóe mắt.
Minh Đế uống một ngụm canh thanh tâm của Xuân Chiêu Nghi, lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi đi xem bệnh cho Thái Hậu đi, không chữa trị khỏi cho Thái Hậu, ngươi và nhi tử của ngươi cũng phải bồi táng theo Thái Hậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play