Ở đó chỉ cần bỏ ra mười mấy đồng bạc là có thể giao hoan với một nữ nhân, không ai có thể sống quá hai năm!
Minh Lan Nhược nhìn nữ nhân mặc váy vàng, nét mặt thanh tú điển hình của nữ nhân Giang Nam, trên người nàng ta có đầy thương tích, có lẽ vì vậy, nhìn nàng ta trông càng đáng thương.
Mấy con chó dữ của Đức Huệ huyện chúa càng sủa lớn hơn, liên tục cố cắn chân nữ nhân kia: “Gâu gâu gâu…”
Những con chó này được Đức Huệ huyện chúa nuôi chỉ để cắn thiếp thất của Từ Bá gia và những đứa con rơi của ông ta, bình thường toàn dùng máu tươi thịt sống cho bọn chúng ăn, thậm chí cho chúng ăn cả những nha hoàn bị đánh chết.
Chính Từ Bá gia tận mắt chứng kiến một thiếp thất xuất thân đê hèn bị những con chó này cắn chết rồi ăn thịt.
Ông ta sợ những con chó đó nhất, sợ đến độ khua khoắng chân để đuổi nữ nhân đang ôm chân cầu cứu ông ta: “Đồ đê tiện, cũng tại ngươi câu dẫn ta!”
Đức Huệ huyện chúa nhìn con ngựa Dương Châu gầy ốm bị đạp cho kêu la thảm thiết, oẹ ra máu, đáy mắt bà ta thoáng hiện lên sự đắc ý sảng khoái. Ai bảo con tiện nhân này câu dẫn phu quân bà ta!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play