Nàng run giọng nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt…”
“Mẫu thân, con buồn ngủ quá, muốn đi ngủ, người có thể dỗ con ngủ không?” Tiểu Hi mềm mại hỏi, con mèo nhỏ dụi khuôn mặt vào cổ mẫu thân mình.
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời, cũng đã sắp tới giờ Thìn rồi, nàng đành ôn nhu ôm đứa nhỏ nhà mình vào phòng ngủ: “Được, mẫu thân hát ru cho bảo bối nghe nhé, mẫu thân ru con ngủ.”
Nhìn nữ nhân hoàn toàn không hề chú ý gì tới mình, đáy mắt thư sinh Ẩn hiện lên một tia lạnh băng không vui.
Hắn chính là người đã cứu con trai nhỏ của nàng, thế mà nàng không thèm để ý sao?
Hắn lạnh mặt xoay người rời đi.
Ở trong phòng, Minh Lan Nhược mệt mỏi ôm Tiểu Hi nặng nề ngủ thiếp đi.
Trải qua mấy ngày kinh tâm động phách, một giấc này của Minh Lan Nhược lẫn Tiểu Hi kéo dài đến chiều ngày hôm sau, khi mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống ở phía tây mới chậm rãi tỉnh lại.
Cảnh Minh vội vã trở về, tiến tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu: “Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, trước đó đã có vài nhóm người đến đây thăm người và tiểu thiếu gia.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT