“Ngài vẫn nên an tâm uống thuốc dưỡng thương cho tốt đi, đừng lo lắng nhiều như vậy, Tề chưởng hình.”
Đấu Túc thở dài, bưng chén thuốc tới, đặt trước mặt Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử nhìn chén thuốc đen ngòm phản chiếu khuôn mặt của mình, không khỏi nhíu mày, càng thêm tự ti khinh bỉ bản thân…
“Nếu như ta không học nghệ không tinh, năm đó ở trong núi đã không không cứu được người, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, bây giờ chỉ có thể nằm ở chỗ này, trơ mắt nhìn Điện hạ xông pha trận mạc.”
Hắn ta là tâm phúc của Điện hạ, ai từng thấy tâm phúc vào lúc chủ quân cần nhất lại không ở bên cạnh chứ?
Công công ở Tây Bắc cùng Điện hạ tọa trấn, điều binh khiển tướng, ngay cả Ngân Hồ cũng ở kinh thành chém giết, vậy mà mình lại nằm liệt trên giường bệnh.
Đấu Túc thấy vậy, nhịn không được nói: “Ngài hà tất phải tự trách mình như vậy, lão quân y đã nói điều này đối với bệnh tình và sự hồi phục của ngài không có một chút lợi ích nào, nếu để cho Điện hạ biết được, chẳng phải là lại thêm phiền não cho ngài ấy sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT