【Ký chủ ý thức tái nhập vào hệ thống】
【0%, 2%……100%, ký chủ ý thức đã tái nhập hoàn tất】
【Tên ký chủ: Tạ Du】
【Đang tải thư tịch】
【Tên thư tịch: 《Quan hệ giam cầm》】
【Thể loại: Hiện đại, thuần ái, ngược chủ, cưỡng chế, **, **, **, tất —— tất tất ——】
Một âm thanh điện tử chói tai vang lên.
Hệ thống bị kẹt trong chốc lát, sau đó cất giọng lạnh lẽo vô cảm:
【Hệ thống đã phát hiện từ ngữ vi phạm quy định, tự động thay thế bằng mosaic】
Sau khi đọc xong những lời đó, hệ thống lập tức im lặng.
Hắn day day hai bên thái dương đang nhức nhối, rồi gượng dậy. Khi hắn cử động, từng khối bọt biển từ trên người lăn xuống, nước theo đó tràn ra, để lại từng vệt ướt đẫm trên mặt sàn.
Hắn đang nằm trong bồn tắm.
Chính xác hơn, đây là bồn tắm trong một căn penthouse xa hoa thuộc khách sạn năm sao Giang Thành.
Bồn tắm chứa đầy tinh dầu Damascus hoa hồng, tỏa ra hương thơm nồng đượm. Trong phòng còn có mùi hương trầm thoang thoảng từ lư đồng bằng gỗ, ngay cả sàn nhà cũng lát bằng đá nham nhập khẩu từ Mazuela. Từ cửa sổ kính sát đất rộng lớn trong phòng tắm, hắn có thể phóng tầm mắt nhìn ra đường chân trời của thành phố. Ánh đèn neon chớp tắt phản chiếu trong mắt, tạo thành một mảng sáng vàng rực rỡ.
Hắn ước lượng sơ qua, giá thuê căn phòng này ít nhất cũng phải hơn mười nghìn tệ một đêm.
Thân thể này là một phú nhị đại (*), hơn nữa còn là kiểu phú nhị đại tiêu tiền như nước, xa hoa đến tận cùng.
(*) Phú nhị đại: Chỉ thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có, tức là con cái của các đại gia.
Tạ Du ngồi thẳng trong bồn tắm, ánh mắt hướng về giao diện hệ thống. Hắn vươn tay chạm vào màn hình huỳnh quang màu lam lơ lửng trong không trung, trên đó hiển thị chi chít các dòng chữ.
" Lần này ta xuyên thư à?"
"Đúng vậy, ký chủ. Đây là nhiệm vụ tân thủ của ngài."
Tạ Du là một nhân viên mới của Cục Quản lý Xuyên Thư. Một ngày nọ, hắn đột ngột lên cơn trụy tim và qua đời. Khi ý thức hắn dần tan biến, một hệ thống tự xưng là "NPC Sắm Vai 006" đã tìm đến, nói rằng nếu hắn chấp nhận làm nhiệm vụ đóng vai NPC trong tiểu thuyết ngược chủ văn, hắn có thể được hồi sinh và quay lại thế giới thực.
Tạ Du không muốn chết. Hắn cũng không quan tâm chuỗi mosaic phía sau thể loại của cuốn sách kia có ý nghĩa gì. Hắn không chút do dự mà nhấn đồng ý, chính thức trở thành ký chủ của hệ thống 006.
Sau một trận trời đất quay cuồng, hắn tỉnh lại trong bồn tắm của khách sạn.
006 lên tiếng: "Cốt truyện đã tải xong. Ký chủ có muốn đọc không?"
Tạ Du khoác áo tắm vào, đáp: "Đọc."
Hệ thống nhanh chóng lật trang. Những điểm sáng màu lam ngân khẽ dao động, chỉ một lát sau, một màn hình chữ nhật hiển thị nội dung tiểu thuyết lơ lửng giữa không trung, trên đó hiện lên vô số dòng chữ dày đặc.
Tạ Du lướt mắt đọc nhanh như gió, nắm bắt được ý chính.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ hiện đại có tên 《Quan Hệ Giam Cầm》. Tác giả có sở thích đặc biệt, trong truyện tràn ngập hàng loạt cảnh không thể miêu tả. Để đảm bảo nội dung hài hòa, hệ thống đã tự động chèn mosaic vào những đoạn vi phạm.
Nam chính của câu chuyện tên là Thẩm Từ. Cậu sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống nương tựa với bà nội. May mắn thay, Thẩm Từ có thành tích học tập xuất sắc. Cậu thi đậu vào đại học A – trường danh tiếng nhất trong khu vực, thậm chí còn được giữ lại làm nghiên cứu sinh và chọn được một giáo sư giỏi. Nếu không có gì bất trắc, con đường phía trước của cậu đáng lẽ sẽ rộng mở, sự nghiệp thành công, trở thành niềm tự hào của xã hội.
Nhưng biến cố lại ập đến vào năm cuối đại học của Thẩm Từ.
Bà nội cậu mắc bệnh mãn tính, cần dùng thuốc điều trị lâu dài. Để trang trải chi phí thuốc men, từ khi bước chân vào đại học, cậu đã phải vừa học vừa làm. Cậu từng làm gia sư, sắp xếp sách trong thư viện, chạy bàn ở quán trà sữa. Nhưng dù có cật lực đến đâu, dù có bớt ngủ, làm việc quần quật ngày đêm, số tiền cậu kiếm được vẫn như muối bỏ biển so với chi phí điều trị khổng lồ.
Dù cố gắng thế nào, bệnh tình của bà nội cậu vẫn không hề thuyên giảm. Ngược lại, tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi, đưa hai bà cháu đến bước đường cùng.
Ngay tại thời điểm cậu không còn khả năng chi trả viện phí, phòng hỗ trợ sinh viên đã gửi đến cậu một "đơn hàng đặc biệt".
Chủ tịch tập đoàn dược phẩm hàng đầu – Tạ Viễn Sơn, muốn tìm một sinh viên ưu tú vừa có năng lực vừa có phẩm hạnh để làm bạn học kèm cho con trai của mình.
Là người đứng đầu trong lĩnh vực chế tạo dược phẩm sinh học, công ty của Tạ Viễn Sơn có hợp tác với các viện nghiên cứu nước ngoài, trong đó có một loại thuốc thí nghiệm mới đang tuyển tình nguyện viên thử nghiệm. Loại thuốc này có thể được cung cấp miễn phí cho bệnh nhân, có khả năng giúp ích cho bệnh tình của bà nội hắn.
Nhưng số lượng tình nguyện viên có hạn, không phải cứ muốn tham gia là có thể tham gia.
Thẩm Từ đã chần chừ rất lâu, rồi cuối cùng vẫn ký vào bản hợp đồng đó.
Rất nhiều người từng khuyên nhủ cậu, nói rằng con trai của Tạ Viễn Sơn có tính cách ác liệt, chuyên tra tấn người khác. Nếu đồng ý làm bạn học cho hắn ta, không biết sẽ bị hành hạ đến mức nào.
Nhưng Thẩm Từ không còn sự lựa chọn nào khác.
Con trai của Tạ Viễn Sơn – Tạ Du, là một nhị thế tổ chính hiệu, kẻ ăn chơi số một ở Giang Thành. Hắn chẳng hứng thú gì với văn hóa hay công nghệ, nhưng lại thông thạo mọi trò ăn chơi sa đọa. Mỗi ngày của hắn chỉ xoay quanh nhảy nhót, gái gú, đua xe. Tính cách thì tùy hứng, ngông cuồng, đến mức nhắc đến hắn, cả giới thượng lưu chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Tạ Viễn Sơn bận rộn với công việc, một năm 365 ngày thì hết 300 ngày ông ta bay khắp thế giới. Ông không thân thiết với con trai, cũng chẳng có thời gian để quản lý, nên mới nghĩ đến chuyện tìm một sinh viên ưu tú làm bạn học kèm cặp nó, ít nhất cũng có người kiểm soát phần nào.
Người được chọn chính là Thẩm Từ.
Thẩm Từ từng nghe danh Tạ Du. Ai mà không biết cái tên này? Cậu hiểu rõ vị thiếu gia này không phải người dễ chọc, nhưng vì túng quẫn, cậu vẫn ký hợp đồng với Tạ Viễn Sơn.
Thế nhưng… nếu chỉ cần một người bạn học giỏi giang là đủ để cảm hóa một nhị thế tổ, thì nhị thế tổ đã không mang cái danh đó.
Tạ Du hoàn toàn chẳng quan tâm đến cái người mà ba hắn mời về làm "bạn học" hay "gia sư riêng". Ngay hôm Tạ Viễn Sơn ra nước ngoài, hắn đã thẳng thừng đá Thẩm Từ xuống xe ngay trước cổng trường đại học, đồng thời ném cho cậu một tập tài liệu khác.
《Hợp Đồng Bao Dưỡng》.
Bên trong có đủ mọi điều khoản sỉ nhục nhân cách. Thậm chí, Tạ Du còn trắng trợn nói thẳng, hắn có một số sở thích đặc biệt, yêu cầu bên B phải phục tùng vô điều kiện.
Thẩm Từ nắm chặt hợp đồng, tay cậu run lên từng hồi. Trong khi đó, Tạ Du đứng tựa vào xe, nhìn xuống cậu với ánh mắt đầy khinh thường, giọng điệu lười biếng:
"Tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ trong vòng ba ngày."
Thẩm Từ không nói gì.
Nhưng Tạ Du chẳng bận tâm đến sự im lặng đó, bởi hắn biết rõ—Thẩm Từ không có đường lui.
Thời hạn đăng ký thử nghiệm thuốc chỉ có ba ngày.
Không ai biết trong ba ngày đó, Thẩm Từ đã giằng xé nội tâm đến mức nào. Cậu đã bao lần bất lực nhìn căn phòng trống trơn, bao lần siết chặt chiếc áo sơ mi bạc màu đã sờn vải.
Nhưng đến ngày cuối cùng của thời hạn, cậu vẫn cầm theo bản hợp đồng, tìm đến chỗ của Tạ Du.
Tạ Du liếc nhìn đồng hồ, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Hôm nay chính là ngày thứ ba?"
Hệ thống: "Đúng vậy, dự tính khoảng một giờ nữa, nhân vật chính sẽ gõ cửa phòng anh."
Tạ Du: "Vậy tôi phải làm quen với kịch bản trước đã."
Chỉ có một giờ, thời gian khá gấp, mà Tạ Du hoàn toàn không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào. Hồi cấp ba ngay cả kịch tiếng Anh cũng chưa từng tham gia, nhưng cũng may hắn chẳng phải học sinh ngoan gì. Bình thường lười nhác, cà lơ phất phơ, thích trêu mèo ghẹo chó, tính cách cũng có vài phần trùng khớp với nguyên tác. Chỉ cần nhớ kỹ lời thoại, khả năng bị OOC* cũng không cao.
(*OOC – Out of Character: Hành động đi chệch khỏi tính cách nhân vật gốc.)
Hắn lật tiếp trang kịch bản, đọc lướt xuống dưới.
Nhưng ngay khoảnh khắc lật trang, động tác của hắn đột ngột khựng lại.
【, ******】
【*******, *****】
Biểu cảm của Tạ Du đông cứng: "Cái quái gì đây?"
Mosaic?
Hắn nhảy qua hai dòng đó, tiếp tục lướt xuống xem, nhưng vẫn chỉ thấy những đoạn bị che đen dày đặc.
**【Chỉ thấy Tạ Du ***, *********, *.】
**【Thẩm Từ *********, .】
**【Tạ Du ***** Thẩm Từ *******, *******, Thẩm Từ **, Tạ Du ***.】
Tạ Du: "……?"
Hắn gõ gõ lên màn hình hệ thống đang lơ lửng: "Hệ thống, có phải bị vào nước rồi không? Hai người này diễn kịch mà sao thành thế này?"
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mù mịt, độ ẩm cao. Nếu hơi nước lọt vào hệ thống theo kiểu nào đó, làm gián đoạn hiển thị thì cũng không phải không có khả năng.
Hệ thống im lặng trong chốc lát, sau đó đáp: "Là công nghệ tiên tiến nhất của Cục Xuyên Thư, tôi không thể bị vào nước."
Tạ Du chỉ vào màn hình: "Vậy đây là gì?"
Hệ thống kêu hai tiếng "tất tất", giọng hơi chột dạ: "…… Kiểm duyệt nội dung. Đây là những phần bị buộc phải che đi."
Tạ Du nhướn mày: "Lý do?"
Hệ thống hạ giọng: "Vi phạm thuần phong mỹ tục."
Tạ Du: "……"
Cái tiểu thuyết quỷ quái gì thế này? Sao mới lướt qua mấy dòng mà đã đầy rẫy những đoạn bị kiểm duyệt thế này?
Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Dùng con trỏ lướt tiếp xuống, hắn kiểm tra nội dung phần sau của câu chuyện. Gần như hơn nửa cuốn sách đều bị che lại, chỉ còn lác đác một vài đoạn cốt truyện rời rạc. Dựa vào những đoạn rời rạc đó, hắn cũng đoán được sơ lược diễn biến của nguyên tác.
Là nhân vật phản diện của tiểu thuyết, hắn phải hành hạ nam chính Thẩm Từ, cả thể xác lẫn tinh thần. Đến mức mà khi câu chuyện tiến về cuối, Thẩm Từ mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, ngày nào cũng phải uống một đống thuốc để duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng ngay cả như vậy, Tạ Du vẫn không buông tha cậu.
Ngược lại, thái độ lạnh lùng của Thẩm Từ lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục trong hắn. Hắn càng chơi càng mạnh tay, càng tàn nhẫn hơn, nhiều lần suýt chút nữa xảy ra sự cố nghiêm trọng.
Sau khoảng nửa năm, Tạ Viễn Sơn trở về nước. Cuối cùng ông ta cũng chịu không nổi chuyện con trai mình suốt ngày tụ tập với đám bạn ăn chơi, đua xe, nhảy nhót vô bổ. Thế là ông ép Tạ Du ra nước ngoài du học.
Nhờ vậy, Thẩm Từ mới có cơ hội thở dốc.
Ba năm sau, Tạ Viễn Sơn đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính. Chú của Tạ Du, Tạ Viễn Hải, tiếp quản công ty. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Từ dần từng bước vươn lên, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập tập đoàn và nhanh chóng trở thành thân tín của Tạ Viễn Hải, trở thành một trong những nhân vật quyền lực mới nổi của Giang Thành.
Sau khi Tạ Viễn Sơn qua đời, Tạ Du bị cắt hết trợ cấp, rơi vào cảnh túng quẫn phải quay về nước. Ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay, hắn lập tức bị Thẩm Từ sai người tống ra ngoài, khách sạn cũng bị thu hồi.
Rồi sau đó, chính tại khách sạn này, ngay trước tấm cửa sổ sát đất nơi chứa đầy ký ức khuất nhục, Thẩm Từ từng ngón, từng ngón một… bẻ gãy từng đốt tay của hắn.
Vị thiếu gia từng kiêu ngạo ngày nào nay lại chật vật không khác gì chó mất chủ. Hắn gào khóc thảm thiết, khẩn thiết cầu xin, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của Thẩm Từ. Sau đó, cậu ta còn giả mạo bệnh án, nói dối rằng Tạ Du mắc bệnh tâm thần, rồi tống hắn vào bệnh viện tâm thần, giam lỏng trong một căn phòng nhỏ hẹp không có ánh sáng mặt trời.
Từ đó về sau, hắn không còn được nhìn thấy bầu trời.
Nguyên chủ của cơ thể này sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Lúc đầu, hắn điên cuồng chống cự, sau đó cố gắng liên lạc với những người bạn cũ từng ăn chơi chung, nhưng Thẩm Từ đã kiểm soát mọi thứ quá chặt, không để lại cho hắn một kẽ hở nào.
Cuối cùng, tinh thần hắn sụp đổ.
Hắn sống mơ hồ suốt hai mươi năm trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng chết đi trong cô độc.
Tiểu thuyết vẫn chưa kết thúc, nhưng vai trò của nhân vật phản diện như hắn đã đến hồi kết. Những nội dung phía sau cũng chẳng còn liên quan đến hắn nữa.
Tạ Du: "……"
Lật qua lật lại một quyển tiểu thuyết đầy rẫy mosaic, giá trị quan của hắn lung lay dữ dội.
Hắn giơ tay chỉ vào mình: "Vậy có nghĩa là tiếp theo, tôi phải đóng vai một thằng phú nhị đại ngu dốt, sau đó bị chặt ngón tay, rồi chịu cảnh sống lay lắt trong bệnh viện tâm thần suốt hai mươi năm?"
…… Nếu đúng là như thế, thì cái vụ hồi sinh này cũng chẳng khác nào phụ bản địa ngục.
"Không, không, không!" Hệ thống 006 vội vàng giải thích: "Lúc bị bẻ ngón tay, tôi sẽ tắt cảm giác đau của anh. Anh chỉ cần diễn sao cho giống như rất đau là được. Còn trong bệnh viện tâm thần, chỉ cần khi nào Thẩm Từ đến thăm thì diễn một chút, thời gian còn lại anh có thể sinh hoạt bình thường."
Tạ Du gật đầu: “Nghe vậy thì cũng không quá tệ.”
Xem ra, hắn chỉ cần sống thoải mái vài năm với tư cách một thiếu gia phú nhị đại, hoàn thành nửa đầu cốt truyện, sau đó ra nước ngoài du lịch hưởng thụ, rồi đóng vai nền cho phần sau. Sau khi kịch bản kết thúc, hắn có thể rời khỏi thế giới này.
Nghe cũng không đến nỗi nào.
Chỉ có một vấn đề…
Hắn không biết phải đóng vai phú nhị đại kiểu gì trong phần đầu của cốt truyện.
Tạ Du lật đi lật lại bản tiểu thuyết mỏng dính này, nhưng không thể tìm được lời thoại nào trong đống mosaic kia.
Hắn chỉ vào màn hình: "Thế này thì diễn kiểu gì?"
Không có lời thoại, tôi biết diễn thế quái nào?
Hệ thống ho khan một tiếng: "Tuy không thể hiển thị nội dung gốc của tiểu thuyết, nhưng tôi có thể đưa ra một số gợi ý."
"Nhân vật của Tạ Du rất đơn giản. Hắn chỉ là một NPC trong truyện ngược, tính cách được thiết lập là kiêu ngạo, ngang ngược, đầu óc rỗng tuếch – một nhị thế tổ chính hiệu. Chỉ cần anh giữ đúng tinh thần đó mà diễn thì không lo bị OOC. Hành động của anh không cần quá sát nguyên tác."
"Còn về những nội dung bị che lại……"
Hệ thống chần chừ một chút, con trỏ trên màn hình chớp nháy liên tục, như thể đang suy nghĩ xem có nên nói hay không. Cuối cùng, nó do dự gõ ra hai chữ.
"Chính là cái này."
Tạ Du cúi đầu nhìn kỹ, hàng lông mày khẽ nhếch lên.
"……?"
Dù chưa từng yêu đương, cũng chưa đọc thể loại tiểu thuyết này bao giờ… nhưng không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, hai chữ này, hắn vẫn nhận ra.
Tạ Du nhướn mày, cố gắng vùng vẫy lần cuối:
"Hai chữ này… chắc không có nghĩa là cái tôi đang nghĩ chứ?"
Hệ thống dập tắt hy vọng mong manh của hắn:
"Chính xác là nghĩa đó."
Đam mê đặc thù.
Hóa ra cái gọi là "Đam mê đặc thù" chính là thứ này.
Tạ Du: "……"
Dựa theo mô tả trong tiểu thuyết, nguyên chủ không chỉ có sở thích đặc biệt mà còn cực kỳ chuyên nghiệp. Hắn có thể chơi ra vô số chiêu trò biến thái, khiến mức độ mosaic trong truyện dày đặc hơn cả bức tường thành, khắp nơi toàn là nội dung giới hạn độ tuổi.
Nhưng mà, dù Tạ Du không phải người tốt, hắn cũng chưa từng chạm tới mấy thứ như thế này. Hồi còn đi học, hắn trốn tiết, đánh nhau, thậm chí từng đua xe trái phép, nhưng so với nguyên chủ vẫn còn kém một trời một vực.
"Không được." Hắn gập tiểu thuyết lại, thản nhiên nói, "Tôi không làm được. Tìm người khác đi."
Hắn tự nhận mình không biến thái đến mức đó, cũng chẳng có khả năng diễn ra đúng tinh thần của nguyên chủ.
Hệ thống lập tức hoảng hốt, con trỏ nhấp nháy liên tục:
"Nhưng nếu nguyên chủ biến mất, anh cũng không thể sống sót!"
Điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ là diễn trọn cốt truyện để được hồi sinh về thế giới thực. Nếu hắn từ chối, khi tiểu thuyết kết thúc, hắn cũng sẽ biến mất.
Tạ Du nhún vai: "Vậy thì tôi cũng chịu thôi."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần có thể làm nhị thế tổ hưởng thụ mười mấy năm, coi như cũng đáng. Nhưng để hắn diễn kiểu biến thái như vậy, dựa vào thân phận ép buộc nhân vật chính, chơi ra một loạt trò giới hạn độ tuổi?
Quên đi.
Chính hắn cũng thấy ghê tởm.
Hệ thống: "……"
Hệ thống nhìn Tạ Du thản nhiên mặc áo khoác dài, cài dây lưng, chuẩn bị xách túi rời đi, dáng vẻ không hề muốn tiếp tục cuộc chơi này. Nó vội vàng lên tiếng:
"Khoan đã, ký chủ, anh đâu cần phải hoàn toàn bám sát nguyên tác!"
Tạ Du quay đầu lại.
"Bởi vì hơn nửa nội dung tiểu thuyết đã bị mosaic, độ khó hoàn thành nhiệm vụ thực tế rất cao. Anh chỉ cần hoàn thành các điểm mấu chốt của cốt truyện, giữ mức độ khớp với nguyên tác trên 60% là được."
Tạ Du nhướn mày: "Mấu chốt cốt truyện?"
"Đúng vậy." Hệ thống giải thích, "Ví dụ như cảnh trong khách sạn này. Anh chỉ cần giữ đúng tính cách nguyên chủ, khiến nhân vật chính sinh ra cảm xúc khuất nhục và khó chịu là đủ. Không nhất thiết phải làm theo từng tình tiết cụ thể trong truyện. Anh có thể tự suy xét cách đạt được hiệu quả đó."
Tạ Du cân nhắc một lúc, rồi ngồi trở lại ghế.
60%… Vậy thì cũng không quá tệ.
Dù không rành về mấy chuyện này, hắn vẫn cố gắng lật lại tiểu thuyết để nghiên cứu thêm. Nhưng chưa kịp tìm ra cách giải quyết, chuông cửa đã vang lên.
Hệ thống nhắc nhở: "Thẩm Từ đã đến."
Một giờ trôi qua nhanh như chớp.
Tạ Du gật đầu, vắt chân lên bàn trà, tìm một tư thế thoải mái. Sau đó, hắn khẽ nâng cằm, giọng lười biếng:
"Vào đi."
Bên ngoài yên lặng một lúc, rồi cánh cửa từ từ mở ra.
Một chàng trai trẻ tuổi bước vào. Khi ánh mắt chạm vào Tạ Du, cậu thoáng dừng lại rồi nhanh chóng rũ mắt xuống, bước vào thêm hai bước nhưng không tiến lại gần hơn.
Tạ Du nhìn cậu một lượt.
Không thể phủ nhận, cậu ta rất đẹp.
Chàng trai trẻ – Thẩm Từ, người sau này sẽ làm mưa làm gió cả Giang Thành, lúc này vẫn còn quá non nớt. Dáng người cao gầy nhưng không gầy gò, mặc một chiếc sơ mi trắng đã cũ, cổ áo sờn đến bạc màu. Quần dài trên người cũng đã phai màu theo năm tháng, không biết đã mặc bao lâu.
Dù vậy, đôi chân dài thẳng tắp của cậu ta vẫn rất hút mắt, đường cong nơi mắt cá chân cũng sắc nét tinh tế, đẹp đến mức khiến người ta muốn nắm lấy để thưởng thức.
Hắn nhướng mày:
"Thẩm trợ giảng?"
Trong bản lý lịch mà Tạ Viễn Sơn đưa cho hắn, có ghi rõ rằng cậu là trợ giảng trong dự án A.
Lần đầu tiên hắn gặp cậu, Tạ Viễn Sơn cũng có mặt. Khi đó, ông ta vỗ mạnh lên vai hắn, giới thiệu:
"Đến đây, đây là trợ giảng Thẩm."
Hắn từ nhỏ đã quen ngang ngược, ngay cả với cha ruột cũng chẳng bao giờ dùng kính ngữ, huống hồ là với một sinh viên nghèo như cậu.
Không chút kiêng nể, hắn thản nhiên đánh giá cậu từ đầu đến chân—từ mái tóc đơn giản, bộ quần áo cũ kỹ, cho đến đoạn mắt cá chân gầy guộc lộ ra dưới ống quần bạc màu.
Mãi đến khi Tạ Viễn Sơn cau mày, nghiêm giọng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn?", hắn mới thu lại ánh mắt.
Trước mặt người ngoài, dù ngang ngược thế nào, hắn vẫn phải nể mặt cha vài phần. Vì vậy, hắn mới nhướng mày, miễn cưỡng gọi một tiếng "Thẩm trợ giảng."
Nhưng bị ép gọi thì vẫn là bị ép gọi. Một nhị thế tổ làm sao nuốt trôi cục tức này?
Thế nên khi ném "hợp đồng bao dưỡng" đến trước mặt cậu, hắn vẫn gọi một tiếng "Thẩm trợ giảng", giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
Bây giờ, nghe thấy cách xưng hô quen thuộc ấy, cậu không nói gì.
Hắn giơ tay: "Hợp đồng đâu?"
Cậu khựng lại trong giây lát, sau đó lặng lẽ đưa xấp tài liệu qua.
Hắn lật vài trang, cuối cùng ánh mắt dừng trên phần chữ ký của cậu.
Nét chữ mạnh mẽ, sắc bén, một nét bạc câu cứng cáp như dao khắc.
Phía sau bản hợp đồng còn kèm theo một xấp tài liệu dày cộp.
Hắn vừa nhìn qua đã nhận ra—đó là kết quả kiểm tra sức khỏe.
Ngoài những mục xét nghiệm thông thường, còn có một hàng chữ đỏ chói lọi ghi kết quả kiểm tra bệnh tình dục.
Hắn im lặng một lúc, khóe môi giật giật.
Chuyện này là nguyên chủ ép cậu đi kiểm tra.
Hắn thầm mắng một câu: "Đúng là bệnh hoạn."
Ép người khác cống hiến thân thể đã là quá đáng, lại còn bắt đối phương chứng minh mình sạch sẽ, mới có tư cách phục vụ nhị thế tổ?
Không trách được cậu về sau điên đến cùng cực, thậm chí thẳng tay tống nguyên chủ vào bệnh viện tâm thần.
Sau khi xác nhận không có nhầm lẫn, hắn đặt bản hợp đồng sang một bên, ngẩng đầu nhìn cậu, im lặng hồi lâu.
Hắn đang suy nghĩ xem nên tiếp tục thế nào.
Kịch bản không có hướng dẫn chi tiết, hắn chỉ có thể tự do phát huy. Khi đang tìm cách mở lời, hắn bỗng thấy cậu đột nhiên giơ tay, cởi áo khoác ngoài, tiện tay đặt sang bên cạnh.
Lớp áo ngoài vừa rũ xuống, bên trong chỉ còn một chiếc sơ mi—không quá cũ, cũng chẳng hẳn là mới. Nút áo cài đến tận khuy thứ hai, ôm chặt lấy cổ, che kín đến mức không lộ ra một chút da thịt nào.
Hắn khẽ cau mày: "?"
Cậu vẫn không ngẩng đầu, chỉ đưa tay lên cổ áo, tựa như muốn cởi tiếp.
Ngón tay cậu thon dài, trong lòng bàn tay còn có một lớp vết chai mỏng. Nhưng lúc này, từng đầu ngón tay đang run đến mức không thành hình, siết chặt nút áo đến trắng bệch.
Cậu cố gắng tháo từng khuy một, nhưng thử mấy lần vẫn không thể mở ra được.
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng thay vì nói là cởi, có lẽ nên nói là tự lột mình ra khỏi quần áo thì đúng hơn.
Biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước, gương mặt không có một chút dao động. Nhưng ánh mắt hắn dừng lại ở đầu ngón tay cậu—rõ ràng đang run rẩy.
Cứ như thể, chỉ cần tháo hết cúc áo thật nhanh, cậu có thể che giấu đi sự bất an và quẫn bách trong lòng.
Hắn ngồi thẳng dậy khỏi sofa:
"Cậu……"
— Làm ơn, nói chuyện đàng hoàng đi, đừng cứ thế mà cởi đồ chứ!
Cậu ngước mắt nhìn hắn. Lúc này, áo sơ mi đã được cởi một nửa, để lộ ra phần eo gầy, đường cong bên hông thu lại rõ nét, tạo thành một hõm sâu tự nhiên. Phần thân trên chỉ còn lại chiếc áo khoác mỏng trễ nải trên cánh tay.
Thấy hắn đột nhiên di chuyển, cậu khẽ cười, biểu cảm giống như đang tự giễu:
"Như thế này vẫn chưa đủ?"
Hắn nhíu mày: "Cái gì?"
Cậu cười nhạt: "Dụng cụ, có cần tôi lấy giúp không?"
Hắn: "……?"
Không đợi hắn phản ứng, cậu xoay người, đi thẳng đến tủ quần áo trong khách sạn.
Động tác dứt khoát, cậu quỳ một chân xuống sàn, kéo ra một chiếc rương da cũ kỹ, rồi quay đầu lại hỏi hắn:
"Anh muốn dùng cái nào?"
Hắn: "Ách."
Trong sự im lặng đầy ngột ngạt, cậu đứng dậy, kéo mạnh chiếc rương ra khỏi tủ, rồi thẳng tay đặt nó lên bàn trà trước mặt hắn.
"Dùng hết tất cả?" Giọng điệu của cậu đầy vẻ châm chọc.
Chiếc rương là loại da cứng kiểu cổ điển, khóa trang trí không chắc chắn lắm. Khi cậu thả xuống, khóa bật mở, để lộ ra những thứ bên trong.
Tất cả đều phơi bày trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu, quét mắt qua, suýt nữa thì không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh.
Chết tiệt…
Hắn chưa bao giờ thấy nhiều roi đến thế trong đời.
Da, sợi, dạng dây, dạng nhiều nhánh, hình thù kỳ quái, có cái còn gắn cả gai ngược… Nhìn qua chẳng khác gì đạo cụ tra tấn trong phim gián điệp thời Dân Quốc.
Chỉ cần tưởng tượng những thứ này dùng trên cơ thể người, hắn đã cảm thấy đau thay.
Hắn không nói gì. Cậu cũng không nói gì.
Hai người chỉ im lặng đối diện với cái rương, mặc cho bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức khó thở.
Trong sự tĩnh lặng đáng sợ ấy, ngón tay cậu siết chặt đến mức có lẽ đã bấm sâu vào da thịt mình.
Hắn nhìn cậu một lúc, rồi cuối cùng lên tiếng:
"Thẩm trợ giảng, sự việc là thế này."
Cậu ngước mắt lên.
Hắn nuốt nước bọt, vắt óc tìm kiếm những gì ít ỏi mà mình biết về cái gọi là "đam mê đặc thù", rồi lựa lời cẩn thận:
"Ách, trước tiên, chúng ta phải có một… 'từ khóa an toàn'."