Ôn Nhan quỳ trên bồ đoàn, nghĩ đến còn vài canh giờ nữa mới sáng, không khỏi khó chịu ngứa ngáy.
Nàng không có sức chịu đựng tốt như Chu Cẩn Hành, lại không giống người xưa động một chút là quỳ, không quen chút nào.
Hai người không ai nói gì, tĩnh lặng như chết.
Không biết qua bao lâu, Chu Cẩn Hành mới đột nhiên nói: “Thục phi, ngươi có mẫu thân, có thể kể cho trẫm nghe về chuyện thời thơ ấu của ngươi không?”
Ôn Nhan sững sờ, thành thật nói: “Thiếp lúc nhỏ rất nghịch ngợm, thường xuyên bị mắng.”
Chu Cẩn Hành khẽ cong khóe môi, hình như chìm đắm trong hồi ức, “Trẫm lúc nhỏ cũng thường gây chuyện bị Hứa Thái hậu phạt quỳ. Lúc đó trẫm rất sợ bà ấy, vì bà ấy luôn làm ra vẻ mặt lạnh tanh, rất nghiêm khắc. Nhưng trẫm lại rất thích bà ấy, vì khi tâm trạng bà ấy vui vẻ, sẽ kiên nhẫn dạy trẫm cách đối nhân xử thế.”
Ôn Nhan im lặng một lát, thăm dò nói: “Hứa Thái hậu có ơn dưỡng dục đối với bệ hạ, nghĩ đến ngày hôm nay, trong lòng bệ hạ nhất định rất khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play