Edit Ngọc Trúc
Mấy ngày sau.
Đây là lần đầu tiên Đàm Ngọc Cẩn rời khỏi Diệp Đình, dọc đường đi chơi đùa hết sức vui vẻ. Nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới lạ, một mình cưỡi ngựa dạo quanh con phố náo nhiệt, tiện tay mua không ít món đồ nhỏ.
Thế nhưng sau một ngày dạo chơi, hắn lại cảm thấy chẳng còn thú vị nữa:
“Nơi này xem đủ rồi, lại đi dạo thị trấn phía sau thôi.”
Ngày hôm sau, Đàm Ngọc Cẩn liền rời khỏi khách điếm.
Vì thị trấn phía sau không cách quá xa, phong cảnh đầu hạ lại rất đẹp, hắn liền cưỡi ngựa chậm rãi dạo bước.
Bất tri bất giác, con ngựa màu mận chín đi sai hướng, phía sau sương mù dần dần tràn ra, che lấp con đường hắn vừa đi qua. Nhưng Đàm Ngọc Cẩn vì mải ngắm phong cảnh nên không nhận ra điều đó.
Càng đi càng sâu, hắn phát hiện cây cối hai bên đường càng lúc càng rậm rạp, bèn nhìn quanh đánh giá:
“Đây không phải quan đạo... Không ổn, đi lạc đường rồi!”
“Nếu lạc đường thật thì thảm lắm.” Hắn vỗ nhẹ lên mình ngựa. “Xích Vân, mau quay đầu lại, chúng ta đi sai đường rồi.”
Nhưng con ngựa màu mận chín chỉ đứng tại chỗ, vó trước cào cào xuống đất, dáng vẻ bồn chồn không biết nên đi hướng nào.
Đàm Ngọc Cẩn kéo dây cương định quay đầu lại, nhưng con ngựa lại không chịu đổi hướng. Cảm thấy có điều bất thường, hắn ngoảnh lại nhìn sương mù trong rừng ngày càng dày đặc.
“Có dã thú sao?”
Đột nhiên, một sợi tơ trắng bay tới quấn lấy chân trái hắn.
Đàm Ngọc Cẩn giật mình hoảng hốt: “Cái gì vậy?!”
Chưa kịp cúi xuống nhìn xem thứ gì đang trói lấy chân mình, hắn đã bị treo ngược lên, rời khỏi lưng ngựa. Rút kiếm bên hông, hắn lập tức chém xuống sợi tơ.
“Keng—”
Tơ trắng vậy mà không đứt!
“Sao lại chém không đứt? Đây là thứ gì vậy?!”
Thân thể hắn bị kéo lên rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhìn thấy giữa hai cành cây có một mạng nhện khổng lồ, bên cạnh là một con nhện lớn đang trấn giữ.
Con nhện có đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói khàn khàn thô ráp:
“Món mồi mới.”
Đàm Ngọc Cẩn kinh hoảng khi thấy nó có thể nói tiếng người:
“Yêu... yêu quái!”
Sợ hãi đến mức cuồng loạn vung kiếm chém đứt tơ nhện, nhưng vô ích. Hắn chỉ có thể gào lên:
“Cứu mạng! Nơi này có yêu quái! Cứu mạng ——”
Đúng lúc hắn sắp bị treo lên mạng nhện, một thanh kim đao bay tới, chém đứt sợi tơ.
Còn chưa kịp vui mừng, hắn đã rơi xuống, sợ đến mức gào to:
“Ta không muốn bị ngã chết đâu ——”
Một bóng đen lập tức lao tới, đỡ lấy hắn giữa không trung, tay phải vươn ra bắt lấy thanh kim đao đang bay trở về.
Đàm Ngọc Cẩn kích động muốn cảm ơn:
“Đại hiệp ——”
Người nọ thẳng tay ném hắn xuống đất.
“Ối ——”
Đàm Ngọc Cẩn ngã dập mông, đau điếng người.