Thẩm Khanh len lén ngước mắt nhìn, nhưng lại bị bắt gặp ngay tại trận, khuôn mặt càng đỏ hơn: "Có."
Giọng nàng mang theo nét e lệ đặc trưng của thiếu nữ, lại có chút cẩn trọng, lời tâm tình bị ép nói ra, thanh âm không lớn, nhưng lại khiến người ta nghe đến tận đáy lòng.
Thật sự là, câu nhân.
Hiên Viên Linh vươn tay ôm nàng vào lòng.
Thẩm Khanh ngẩn ra.
Lần này không giả vờ nữa?
Không phải lần trước còn giả vờ cao thâm, nằm trên giường cũng phải cố chấp ép nàng chủ động?
Còn tưởng hắn thích kiểu đó chứ?
Thôi được, không giả vờ cũng tốt, đỡ phải phí công diễn.
Vừa nghĩ vậy liền nghe Hiên Viên Linh nói: "Tư thế vừa nãy, nếu thêm trẫm, ngươi còn làm được không?"
Thẩm Khanh: "..."
Nàng nghẹn ra một câu: "Được."
Khá lắm, hoàng đế quả nhiên rất trêu ngươi.
Mưa tạnh mây tan, lần này Thẩm Khanh đã có tâm lý chuẩn bị, biết rõ hoàng đế có thể lực kinh người, ngay từ đầu đã không nghĩ đến chuyện kết thúc sớm.
Quả nhiên lại tái chiến lần hai.
Thẩm Khanh tê dại cả người, thôi được, miễn hắn vui là được.
Hiên Viên Linh lần này cũng đã chuẩn bị tâm lý, quả thật là yêu tinh, từng cử chỉ hành động đều câu nhân.
Càng bực bội, lại càng ra sức dằn vặt Thẩm Khanh.
Giọng Thẩm Khanh khàn đặc, trong lòng chỉ muốn chửi thề, lần này còn quá đáng hơn lần trước, hoàng đế đây là uống nhầm thuốc rồi?
Cho đến khi chấm dứt, cổ họng nàng đã khàn đặc, còn nghe Hiên Viên Linh đổ ngược tội trạng: "Lần sau đừng kêu như vậy nữa."
Thẩm Khanh: "… Hay là bệ hạ lấy miếng vải bịt miệng thần thiếp lại?"
Trong đầu Hiên Viên Linh bỗng lóe lên một hình ảnh, nếu bịt miệng lại, có lẽ sẽ có một hương vị khác biệt?
Thẩm Khanh rùng mình một cái.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình vừa nói điều không nên nói.
Lần thứ hai hầu hạ cũng xem như có kinh có hiểm, sau đó tắm rửa, Hiên Viên Linh không giày vò nàng nữa, thật sự là may mắn vạn hạnh. Đêm nay hắn không ở lại, tắm xong liền rời đi, Thẩm Khanh nằm bẹp trên giường như bãi bùn nhão.
Bên ngoài, Xuân Hoa vào hầu hạ, đồng thời đến nhận tội: "Lúc hoàng thượng đến, nô tỳ vừa khéo bắt gặp, đâu ngờ người trực tiếp tiến vào, nô tỳ sợ chết khiếp."
Thẩm Khanh nói: "Không trách ngươi được, ai biết hoàng thượng sẽ đến. Giờ ngươi giúp ta xoa bóp một chút, nếu không ta sợ ngày mai đi đường cũng đau nhức."
Xuân Hoa liền nhẹ nhàng giúp nàng thả lỏng gân cốt, không ngờ bên ngoài lại có người của Ngự Thiện Phòng đến, còn mang theo thức ăn.
Thẩm Khanh thầm nghĩ, tốt lắm, cái danh tham ăn của nàng thật sự đã khắc sâu rồi sao?
Hoàng đế vậy mà còn nhớ dỗ dành nàng ăn uống.
Thực ra Hiên Viên Linh thấy nàng thật sự mệt, dù gì cũng là nữ nhân của mình, nhớ đến dáng vẻ nàng ăn lần trước, hôm nay liền đặc biệt truyền đồ ăn khuya cho nàng.
Thẩm Khanh quả thật cũng đói, ăn chút đồ xong, Xuân Hoa tiếp tục giúp nàng xoa bóp, sau đó nàng ngủ thiếp đi.
Hầu hạ hoàng đế vốn cũng chỉ như vậy, nhưng không ngờ hôm sau, Du phi lại phái người đến nói: "Lần trước nương nương dùng phương thuốc của Thẩm lương nhân, nhưng đám nô tài học chưa trọn vẹn, hôm nay muốn mời Thẩm lương nhân qua dạy lại cho bọn chúng."
Thẩm Khanh thật lòng cảm thấy về sau Du phi chết cũng không oan.
Nàng lại đến Chung Dục Cung.
Lần này đến nơi, bên kia thậm chí chẳng buồn che giấu, trực tiếp nói: "Lương nhân đến không đúng lúc, nương nương vừa mới chợp mắt, nhưng vẫn muốn xem thử tay nghề của lương nhân, vậy xin mời lương nhân chờ một chút."
Nói rồi cũng không mời nàng vào, cứ để nàng đứng ngoài trời, giờ này còn đang nắng to.
Thẩm Khanh thật sự là kêu trời trời không thấu, biết làm sao được, đứng thôi, không bắt nàng quỳ đã là may.
Cứ thế đứng hơn một canh giờ, da nàng trắng, dù chưa vào mùa hạ nhưng phơi nắng lâu mặt cũng ửng đỏ, còn hơi bỏng rát. Đến khi cuối cùng cũng gặp được Du phi, nàng vừa bước vào đã loạng choạng một cái.
Du phi nhìn nàng, trong mắt xẹt qua tia chán ghét: "Thẩm lương nhân cũng là người hầu hạ hoàng thượng, sao thân thể lại yếu như vậy, mới đứng một chút đã không chịu nổi. Nếu sau này hoàng thượng bảo ngươi hầu hạ bút mực, chẳng lẽ ngay cả nghiên mực cũng không cầm nổi?"
Thẩm Khanh quỳ xuống: "Thần thiếp hoảng sợ."
"Vốn là muốn ngươi dạy lại đám nô tài vô dụng của bản cung, nhưng thể lực ngươi không tốt, hoàng thượng dĩ nhiên quan trọng hơn bản cung. Nếu hoàng thượng thật sự muốn ngươi hầu hạ bút mực, chẳng lẽ ngươi còn dám nói mình không có sức? Người đâu, mang nghiên mực và thỏi mực đến." Du phi nói: "Thẩm lương nhân, ngươi phải luyện tập nhiều hơn, để khi hoàng thượng cần đến, có thể làm việc đắc lực."
Thẩm Khanh thật hết lời, ngươi hành hạ người khác có thể đổi kiểu mới không, nói cả một tràng dài như vậy, chẳng thà trực tiếp phạt quỳ cho rồi.
Nàng bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào, địa vị người ta cao hơn nàng, chỉ có thể nhẫn nhịn, đây đúng là quan lớn đè chết người.
Du phi ung dung nhấp một ngụm trà, tiếp tục quan sát.
Thẩm Khanh bắt đầu đổ mồ hôi trán, hai má đỏ vì phơi nắng, môi lại khô khốc, cả người lung lay sắp ngã.
Văn Thu ghé sát vào tai Du phi nói nhỏ hai câu.
Du phi liếc nhìn bộ móng mới làm: "Hôm nay vậy thôi, ngày mai lại đến dạy đám nô tài kia."
Đúng là dai dẳng không dứt.
Thẩm Khanh vốn tự an ủi rằng dù sao người này cũng sắp chết, lúc đó nàng có thể nhảy múa trên mộ nàng ta. Nhưng hai lần ba lượt thế này, thật sự là phiền toái.
Nghĩ vậy, nàng cau mày, bước chưa được mấy bước đã lảo đảo ngã xuống.
Văn Thu kinh hãi, vội sai người đỡ dậy, không gọi thái y mà trực tiếp bấm nhân trung, Thẩm Khanh bị đổ vài ngụm canh giải nhiệt mới từ từ tỉnh lại, thấy Văn Thu sắc mặt hoảng hốt.
Văn Thu nói: "Thẩm lương nhân, ngài làm sao vậy?"
Thẩm Khanh đáp: "Ta... ta không sao."
Văn Thu cau mày, quay về bẩm báo Du phi: "Nàng ta tỉnh rồi, nhưng quá nhát gan, bị dọa không nhẹ. Nương nương, lần này là ngất ngay trong Chung Dục Cung, nếu lần sau ngất ở bên ngoài, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ khiến người khác bàn tán không hay."
Nói trắng ra là không thuận mắt vì nàng được nhận ân sủng, nhưng chỉ là một nữ nhân có gương mặt đẹp, Thẩm Khanh ngất xỉu không sao, nhưng nếu để lời đồn lan ra, khiến hoàng hậu nắm thóp lại không đáng.
Ngón tay Du phi lướt nhẹ trên bàn trà: "Đồ vô dụng, thôi đi, bảo nàng ngày mai khỏi phải đến nữa, bộ dạng đó, bản cung nhìn cũng thấy mất hứng."
Trút giận xong là được rồi.
Thẩm Khanh nhận lời truyền tin của Văn Thu, trên mặt nghiêm túc tạ ơn.
Ra khỏi Chung Dục Cung, nàng liền quăng ngay vẻ kính cẩn, hất mặt lên trời trợn trắng mắt.