Sau khi Chu Quý nhân để Thái Bình xử lý xong vết thương rồi lui xuống, ánh mắt nàng ta càng trở nên âm độc.
Hoàng thượng rất vui, nàng ta nhận ra điều đó. Nhưng niềm vui rõ ràng như thế, thật sự vô cùng chói mắt.
Nỗi uất ức trong lòng nàng ta không có chỗ phát tiết, cơn đau nơi cánh tay không thể đè nén được hận ý trong tim. Phải nói rằng, khi dùng trâm đâm xuống một khắc kia, nàng ta nghĩ, nếu đó là cổ của Hoàng thượng thì tốt biết mấy.
Mối hận của Chu Quý nhân đã tích tụ từ lâu. Hoàng thượng càng vui, nàng ta càng khó chịu. Hoàng thượng sủng ái ai, để tâm đến ai, nàng ta đều để ý đến người đó.
Nàng ta từng nghĩ đến chuyện ra tay với Thẩm Khanh, với Lục hoàng tử, thậm chí là chuyện của Chử Linh Lung và Hoài Vương. Chỉ là mãi chưa hành động vì Hoài Vương vốn chẳng có thành tựu gì. Nếu đã không có gì đáng nói, dù việc bị vạch trần cũng chẳng khiến Hoàng thượng buồn phiền bao nhiêu. Mà chỉ vì một chuyện như thế mà đánh đổi cả bản thân thì nàng ta thấy tính mạng mình không rẻ mạt đến thế.
Nhưng thân phận của nàng ta quá thấp, trong tay lại chẳng có ai để sai khiến. Hoàn cảnh hiện giờ của nàng ta chẳng khác gì Kiều Mỹ nhân thuở trước.
Cho dù có tâm cơ thì sao chứ? Ngoài bản thân, nàng ta chẳng có gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT