Thẩm Khanh vừa khóc vừa cười, chấp nhận được rồi, chấp nhận sự thật rằng cô thật sự đã chết, thì về sau sẽ không vì một người tưởng như còn sống mà luôn vấn vương, cứ giữ mãi như vậy, chỉ càng khiến người sống thêm đau khổ.
Cô hy vọng sau lần này, mẹ có thể từ nỗi đau lớn mà tỉnh ngộ, dần dần bước ra khỏi bi thương, đừng vì cô mà khiến thân thể của bản thân càng thêm suy sụp.
Cô nghe những lời Thẩm Chính Tần vừa nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu vì cái chết của cô mà khiến mẹ xảy ra chuyện, cô thật sự không chịu nổi.
Sau đó cô nhìn Ngô Tố đem những lời cô từng nói trong giấc mộng kể lại cho Thẩm Chính Tần. Ông nửa tin nửa ngờ, thậm chí còn nghi ngờ đến tinh thần của Ngô Tố. Ông khó xử suy nghĩ một chút: “Hay là… cứ giữ lại thêm hai ngày.”
“Khanh Khanh nói thân thể còn ở đây thì là đang làm chậm trễ việc con bé đầu thai. Chúng ta đã miễn cưỡng giữ con bé lại hơn một tháng rồi, giờ con bé mới về báo mộng. Trước đó em chưa từng mơ thấy con bé. Con bé nói kiếp sau sẽ được đầu thai vào một nhà tốt…”
Ngô Tố nghẹn ngào: “Em không thể hại con bé, vốn dĩ là do em cố giữ con bé lại, là em sai rồi.”
Thẩm Chính Tần vừa đau lòng vừa không biết nên làm gì, chỉ có thể nói: “Tinh thần của em hiện giờ không được tốt, để bác sĩ khám trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT