Thẩm Khanh nghĩ đến việc này cũng cảm thấy khinh thường chính mình, cần phải nghiêm túc một chút, bên ngoài đang đánh nhau, ai biết được có mũi tên nào bay loạn vào trong hay không, thân thể nhỏ bé của nàng sao chịu nổi một mũi tên bắn lén này? Y thuật ở thời cổ đại lại kém như thế, nếu trên đầu mũi tên còn có độc, thì chỉ trong chớp mắt đã mất mạng.
Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy chắc là không đâu, Hoàng đế cũng đâu phải đang bị thiên hạ căm ghét, người người truy sát, bên cạnh hắn đương nhiên là vô cùng an toàn. Vẫn là câu ấy, người ta cầm đao đến trước mặt Hiên Viên Linh, dù nàng có sợ hơn nữa cũng không sống nổi.
Vì vậy nàng tập trung tinh thần, cũng nghiêm chỉnh ngồi thẳng như Hiên Viên Linh, hai người tay trong tay, chỉ lặng lẽ nghe tiếng hò hét chém giết loạn xạ bên ngoài từng đợt nối tiếp nhau.
Nhưng rất nhanh, theo tiếng ngựa hí và tiếng va chạm của áo giáp vang lên, tiếng chém giết dần dần xa đi: “Là viện binh.”
Hiên Viên Linh nhìn Thẩm Khanh một cái đầy tán thưởng, phản ứng của nàng thật mau, chỉ thấy nàng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, so với vẻ kiều mỵ thường ngày quả thực là khác hẳn.
Tuy không đúng lúc, nhưng Hiên Viên Linh nhìn dáng vẻ nàng lúc này, bỗng không nhịn được hỏi: “Nàng biết đó là viện binh sao?”
Thẩm Khanh thấy hắn có hứng thú, tất nhiên không thể giả ngu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play